Kiều Phương Hạ đã chuẩn bị xong mọi thứ, đi một vòng trong phòng, Đường Minh Ký quả thực đã giúp cô cất một chiếc váy dự phòng vào tủ.
Có lẽ anh lo lắng hai ngày trước đã thông báo quá nhanh khiến cô không kịp mua một chiếc váy vừa vặn nên đã giúp cô chuẩn bị trước.
Kiều Phương Hạ rũ mắt nhìn xuống vết rượu đỏ trên chiếc váy trắng của mình, có chút ghê tởm nhếch môi lên.
Ngoài hành lang, có tiếng bước chân nhè nhẹ vọng tới.
Kiều Phương Hạ do dự một hồi, quay người bước ra sảnh, để lại một khoảng trống trên cửa, rồi nhanh chóng tắt hết đèn trong phòng, trong bóng tối, đợi Tưởng Dương lặng lẽ đi vào.
Người đàn ông nhẹ nhàng mở cửa từ bên ngoài, nương theo ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang, nhìn thấy Kiều Phương Hạ ngồi ở cuối giường, dường như là đang đợi anh đến.
Trong phòng có một mùi kỳ lạ xộc vào mũi, mùi này không đúng lắm.
Ngược sáng nên Kiều Phương Hạ không nhìn rõ được mặt của người đứng ở cửa, thấy anh đứng ngay trước cửa, cô nhẹ giọng gọi anh: “Sao thế, anh Tởng? Sao không vào?”
Cố tình buông nhẹ giọng nói, quyến rũ lòng người.
Người đàn ông khựng lại vài giây, chậm rãi bước vào, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kiều Phương Hạ thấy anh bước vào, cởi giày, chầm chậm nhích về phía sau giường.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi xuyên qua tẩm rèm cửa, hai người chỉ nhìn thấy bóng đêm bao trùm.
Kiều Phương Hạ thấy người kia không lên tiếng, cho rằng anh đang cố tình ra vẻ thâm sâu, có âm thầm cười giễu.
Cái tên này, bây giờ còn giả vờ, lát nữa cô sẽ khiến anh ta nôn ra máu.
Người đàn ông đi đến cuối giường, cúi người, khẽ tiến lại gần cô.
Càng đến gần giường, mùi hương lại đó càng nồng, trong hơi thở của hai người đều ngập tràn mùi vị ngọt ngào.
Người đàn ông vươn tay ôm lấy eo cô, sức lực còn mạnh hơn nhiều so với Kiều Phương Hạ tưởng.
Kiều Phương Hạ cựa mình, lưu loát thoát khỏi vòng tay của anh, ngồi vào chổ khác ở trên giường.
“Anh Tưởng, không gấp, hay là hôm nay chúng ta chơi trò khác đi. Được không?” Cô nhẹ nhàng thương lượng với anh
Người đàn ông đã quỳ một gối trên giường, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Phương Hạ ở trong bóng tối lờ mờ, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô.
Tay phải cô lắc nhẹ một thứ gì đó, thấp thoáng giống như là một chiếc cà vạt.
“Mượn cà vạt của anh dùng chút nhé” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng cười với anh, nói
Không biết từ lúc nào mà cà vạt anh thắt trên cổ đã bị Kiều Phương Hạ lấy mất, anh lại chẳng mảy may nhận ra.
Kiều Phương Hạ đưa tay qua lấy cà vạt buộc lấy cổ tay anh.
Trong bóng tối, cô vô tình chạm phải da thịt anh, không biết tại sao lại khiến anh cảm thấy rất có cảm giác.
Hơi thở của anh thoáng chốc trở nên nặng nề, anh dứt khoát ngồi xuống để mặc cho Kiều Phương Hạ làm gì thì làm. Nhìn xem rốt cuộc cô đang định làm gì.
Kiều Phương Hạ tiếp tục kéo cánh tay còn lại của anh buộc ở đầu giường.
Không gian anh có thể hoạt động được bị hạn chế, thuận theo sự lôi kéo của Kiều Phương Hạ, anh nằm trên giường lặng yên không tiếng động mà nhìn theo cô.
Trong không gian im ắng, âm thanh cúc áo bị bung ra cùng tiếng vải bị xé rách vô cùng rõ ràng. Kiều Phương Hạ cởi bỏ áo của anh, sau đó nét mặt không biểu cảm gì mà cởi bỏ thắt lưng cùng quần của anh xuống.
Sau đó cô trở mình đi xuống giường, đi đến phía cửa bật đèn, căn phòng trong phút chốc sáng lên.