Tối qua anh định nói chuyện với Kiều Diệp Ngọc vài phút, anh muốn nói với cô ta là, đừng nghĩ dựa vào Lệ Kiến Đình, thì có thể muốn gì được nấy.
Kỳ thực, Kiều Diệp Ngọc không mang theo Vô Nhật Huy xuất hiện, anh cũng có thể hoàn toàn rút lui.
Kiều Diệp Ngọc giúp anh đỡ một phát súng, thật ra không cần thiết.
Thế nhưng cô ta vẫn đỡ, chính là đúng lúc như thế đó.
Anh ở lại với Kiều Diệp Ngọc một lát, bác sĩ nghe tin Kiều Diệp.
Ngọc đã tỉnh và đến kiểm tra cho cô ta.
Lệ Đình Tuấn lặng lẽ lui ra ngoài, hỏi mượn điện thoại của vệ sĩ, tìm số của Lục Đình Nam, rồi bấm gọi.
“Anh, là em, điều tra được gì chưa?” Anh trầm giọng hỏi.
Anh có chút nghỉ ngờ liệu đó có phải là người do Kiều Diệp Ngọc thuê hay không.
“Có chút khó khăn, tất cả những người này đều mang quốc tịch nước ngoài.” Lục Đình Nam trầm giọng đáp, “Anh đang cố gắng liên lạc với cảnh sát quốc tế, có lẽ có thể có biện pháp.
“Ở nước ngoài?” Lệ Đình Tuấn không khỏi hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, hầu hết những người tra được danh tính đều đến từ nước Nguyệt Chi” Lục Đình Nam dừng một lát, rồi đáp.
Nước Nguyệt Chỉ. Trùng hợp thế sao.
Sắc mặt của Lệ Đình Tuấn trở nên u ám.
“Nhưng mà nếu có tiến triển, anh sẽ lập tức thông báo cho em”
Bên phía Lục Đình Nam dường như đang rất bận, nói xong liền vội vàng cúp máy.
Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc lâu, sau đó bấm số của lão Ngũ: “Trong thời gian nhanh nhất, điều tra cho tôi rốt cuộc Cố Dương Hàn có lai lịch gì!”
Anh ta lại dám thuê sát thủ đến lấy mạng anh!
Những người này chắc chắn đã đi theo dõi Kiều Phương Hạ đêm qua.
Đường Nguyên Khiết Đan đến giúp Kiều Phương Hạ thu dọn một số đồ đạc, không khỏi lén nhìn cô vài cái.
Một lúc lâu sau, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô muốn xuất viện sớm, Lệ Đình Tuấn có biết không?”
“Biết thì làm sao chứ?” Kiều Phương Hạ chỉ cười giễu một cái.
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, Lệ Đình Tuấn chỉ đến chỗ cô một lần vào sáng hôm kia, rồi cũng chẳng để ý gì đến cô nữa.
Cô không biết mình đã làm gì sai, là anh đang cố ý trừng phạt cô hay sao.
Hay là nói, trong lòng Lệ Đình Tuấn, Kiều Diệp Ngọc vốn dĩ quan trọng hơn cô.
Nếu Kiều Diệp Ngọc quan trọng hơn, thì cô có thể chủ động rút lui, sẽ không tiếp tục trơ mặt dày ra bám riết lấy anh.
“Các người cãi nhau à?” Khiết Đan nhìn cô vài lần, sau đó thận trọng hỏi cô.
“Cũng không gọi là cãi nhau” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi, đáp.
Cô và Lệ Đình Tuấn cãi nhau dữ dội hơn cả đêm hôm trước, chỉ là lần này liên quan đến Kiều Diệp Ngọc.
Vô Nhật Huy đứng ở cửa, vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng không biết làm cách nào để khuyên Kiều Phương Hạ.
Một lúc lâu sau, anh ta đưa tay chặn Kiều Phương Hạ lại, nói: “Cô Hạ, để tôi nói với cậu hai một tiếng? Cô còn đang bị thương, sao có thể đi ngay bây giờ được?”
“Phải đấy, phải nói trước một tiếng chứ” Đường Nguyên Khiết Đan hùa theo Vô Nhật Huy.
Cô ấy chủ yếu là lo lắng cho sức khỏe của Kiều Phương Hạ sẽ không chịu đựng nỗi.
“Vậy anh cứ nói một tiếng đi” Kiều Phương Hạ đặt chiếc túi trên tay xuống mặt không chút biểu cảm đáp lại.
Nếu Lệ Đình Tuấn không để cô đi, thì có lẽ cô sẽ thoái nhượng, nhưng tình hình bây giờ, anh chẳng thèm hỏi han gì cô cả.
Vô Nhật Huy vội vàng đi sang một bên, bấm số của Lệ Đình Tuấn.
Phải gần nửa phút sau, Lệ Đình Tuấn mới nghe máy.
Anh miễn cưỡng nói với Lệ Đình Tuấn: “Câu hai, cô Hạ muốn xuất viện sớm, anh…
“Tùy cô ấy đi” Không đợi Võ Nhật Huy nói hết, Lệ Đình Tuấn đã lạnh lùng đáp lại.