Nửa tiếng sau, Lục Đình Nam thấy Kiều Phương Hạ từ bên trong đẩy cửa ra, lập tức đứng dậy nhìn vào trong phòng bác sĩ tâm lý.
“Tình hình vẫn ổn, không có ảnh hưởng quá lớn, suy nghĩ đều bình thường” Bác sĩ bước tới bên cạnh Lục Đình Nam, thấp giọng nói.
“Nhưng cá nhân tôi cảm thấy, loại tình huống như vừa nấy, cô ấy phản ứng như vậy, dường như có chút hơi quá bình tĩnh”
Lục Đình Nam quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Phó, thời gian cầm súng còn dài hơn thời gian cầm đũa, Kiều Phương Hạ luôn luôn ở cùng Lệ Đình Tuấn, đã sớm quen với tiếng súng.
Quá sợ hãi mới là bất bình thường, không sợ hãi cũng là bất bình thường, vì vậy kết quả này nằm trong tầm dự liệu của anh.
Anh đản đo một chút, thấp giọng trả lời: “Cô ấy không phải chưa từng nhìn thấy súng, bình tĩnh hơn so với những người bình thường cũng không phải điều gì lạ”
Kiều Phương Hạ không nghe rõ Lục Đình Nam đang nói cái gì, chỉ nhìn về chỗ hai người họ cách đó không xa.
“Cảm ơn anh Lục” Kiều Phương Hạ ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn Lục Đình Nam thấp giọng nói: “Em không sao rồi, anh bận thì đi làm việc của anh đi”
Lục Đình Nam cảm thấy Kiều Phương Hạ không giống với dáng vẻ không sao, hơn nữa trong lòng anh hiểu rất rõ, Kiều Phương Hạ từ nhỏ đã từng mắc bệnh, anh lo rằng cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Đình Tuấn cậu ta…” Anh đẳn đo một chút, muốn động viên cô vài câu.
“Em thật sự không sao đâu:’ Kiều Phương Hạ đột nhiên cao giọng, gượng gạo trả lời Lục Đình Nam.
Lục Đình Nam nhìn cô, thấy tâm tình phức tạp trên khuôn mặt Kiều.
Phương Hạ, liền nuốt xuống những lời định nói.
Anh nghĩ có lẽ là anh nói chuyện quá không linh hoạt, anh sống một mình mười mấy năm, ngoại trừ cùng một loạt những ông lớn phá án, đối với phụ nữ luôn luôn là ăn nói vụng về.
“Thôi bỏ đi…” Lục Đình Nam trầm giọng trả lời, cảm thấy bản thân chọc giận Kiều Phương Hạ càng thêm khó chịu.
Dừng lại một lúc, rồi làm động tác gọi điện thoại cho Kiều Phương Hạ thấy, và nói, “Nếu có có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho tôi”
Kiều Phương Hạ chẳng nói lời nào.
Hôm nay cô đã làm phiền Lục Đình Nam lâu rồi, anh ta còn phải bận việc, cô không nên tiếp tục làm phiền anh ta nữa.
Cô chỉ gật đầu nhìn Lục Đình Nam bước vào thang máy.
Lục Đình Nam chăm chú nhìn cô vài giây, mỉm cười với cô rồi ấn nút đóng cửa.
Với một người thô bạo như anh ta, cũng có thể hiểu được đại khái tâm trạng của Kiều Phương Hạ lúc này, nhưng anh ta không phải là Lệ Đình Tuấn, không thể nói cái gì thay Lệ Đình Tuấn được.
Nhìn thấy bộ dạng giả vờ mạnh mẽ của Kiều Phương Hạ, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy hơi nhói.
Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Kiều Phương Hạ mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Đình Nam tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, xuất thân từ chuyên ngành điều tra tội phạm, cô thời gian mình càng tiếp xúc lâu với Lục.
Đình Nam thì có thể sẽ bị anh ta phát hiện ra manh mối Vừa rồi bác sĩ tâm lý tư vấn cho cô, cô cũng giả vờ như không có chút sợ hãi, cẩn thận ứng phó.
Lúc này Lục Đình Nam cuối cùng cũng đi xác và tinh thần mình như kiệt quệ.
Trời đã gần sáng, mọi thứ đều tĩnh mịch.
Cô cúi đầu xuống, chậm rãi xoay người đi tới gần phòng bệnh trước đây của cô.
Vô Nhật Huy đã đợi sẵn ở cửa, thấy Kiều Phương Hạ trở về, anh ta vội vã bước tới, lo lắng nói: “Cô Hạ, cậu hai hỏi vết thương trên tai cô có nghiêm trọng không?”
Kiều Phương Hạ ngẩng đầu lên, nhìn anh ta, không nói gì, chỉ là đi vòng qua anh ta vào trong phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.