Đường Minh Kỷ thấy anh ta có chút lay động, trầm giọng nói: “Chuyện của Ninh Nguyệt, chính cậu nên đến nói chuyện, tôi sẽ không giúp cậu truyền lời đâu!”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, An Dương đột nhiên nói với Cố Dương Hàn rằng cô ấy muốn ở lại nước và không muốn về nước Nguyệt Chỉ.
Chuyện của An Dương, chỉ có Kiều Phương Hạ mới có quyền hạn quyết định.
Cố Dương Hàn trầm mặc một hồi nói: “Biết rồi!”
Đường Minh Kỷ mong muốn rằng Cố Dương Hàn hôm nay ở lại phòng bệnh của Kiều Phương Hạ đừng đi về. Dù sao mặt dày một chút không biết chừng sẽ làm được việc tốt.
Hơn nữa, không biết từ lúc nào, trời lại bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng lớn, Cố Dương Hàn nên nắm bắt cơ hội tốt như vậy.
Cố Dương Hàn xuống xe, Đường Minh Kỷ quay đầu xe rời đi không chút do dự, để lại anh ấy ở bệnh viện.
Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn hôn, vạt áo của cô rơi xuống, trong nháy mắt anh ấy ôm lấy cô, đầu óc cô cô bỗng trở nên tỉnh táo, lập tức cầm tay ngăn cản giữa hai người, hơi thở hổn hển, cô hển nói nhỏ: “Không được…”
Cơ thể cô không thế chịu đựng nối, ngày hôm nay nhất định không được, dù thế nào cũng phải chờ đến lúc cô xuất viện.
Nếu không, e rằng sẽ phải nằm viện nửa tháng nữa. Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hung hăng cần mạnh vào chiếc mũi nhỏ của cô.
Điều này lúc nào anh ta cũng muốn làm. Nhưng mà sau bao nhiêu năm chờ đợi, chuyện này nhất thời không nên nóng vội.
Anh dìu cô trở lại giường, đặt cô xuống, nói nhỏ: “Em ăn trước đi”
kiều Phương Hạ nhìn anh lần nữa, nghe anh mở cửa số thông giócủa phòng tắm, không khỏi nở nụ cười. Lệ Đình Tuấn đứng trước cửa sổ, làn gió thổi mát một hồi, cố gắng kìm nén dục vọng, rửa mặt bằng. nước lạnh rồi mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Anh có dự định rời đi hai ngày.
Nếu vẫn tiếp tục ở bên cô, có lẽ anh ấy sẽ không thể kiểm soát được những gì mình đã làm với cô. Lúc ngẩng đầu lên, anh tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở tầng dưới bước nhanh vào cổng bệnh viện. Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chăm bóng lưng Cố Dương Hàn mấy lần, ánh mắt dần dần lạnh lùng.
Anh ngay lập tức xoay người và trở lại phòng.
Kiều Phương Hạ cầm chiếc bánh bao nguội lên cắn vài miếng, nhìn Lệ Đình Tuấn đi về phía sau đến coi như không có chuyện gì xảy ra. Lệ Đình Tuấn ngồi xuống bên giường, hai người nhìn nhau, anh cầm lấy bát từ cho cô, tiếp tục đút cho cô, nói nhỏ: “Hai ngày nữa anh sẽ đi công tác”
Anh phải giải quyết chuyện của Cố Dương Hàn.
“ừm” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên nhìn cô, thâm nghĩ cô ngoan ngoãn như vậy, luôn có điều gì đó không đúng lắm.
“Trả điện thoại cho em được không?” Kiều Phương Hạ nhìn anh, dè dặt hỏi.
“Nếu muốn liên lạc với anh, nếu không có rất khó khăn sao?”
Thấy vẻ mặt Lệ Đình Tuấn dường như có chút không đúng, cô lập tức thẳng thần hỏi.
Khi cô gặp tai nạn, cô đã gọi điện cho king thì lập tức kết nối được, mấy ngày nay không chừng king và Ninh Nguyệt rất lo lắng cho cô, cô muốn báo tin cho họ biết rằng cô vẫn bình an. Ngày hôm nay cô mới nhớ lại sự việc lúc đó, cảm thấy không thích đáng.
Lệ Đình Tuấn đặt bát xuống, đứng dậy đi tới tủ lấy điện thoại di động của Kiều Phương Hạ đưa cho cô. Kiêu Phương Hạ vươn tay muốn nhận lấy, nhưng anh lại thu về. Kiều Phương Hạ trọng tâm chênh vênh nghiêng về phía anh.
“Đúng là trẻ con”
kiều Phương Hạ gục đầu vào cơ bụng săn chắc của anh, trán đau nhói, trong lòng không nén được sự tức giận.
Lệ Đình Tuấn đứng bên giường nhìn cô chăm chăm, thản nhiên nói: “Nếu muốn lấy lại chiếc điện thoại, em phải hứa với anh một điều”
Kiều Phương Hạ cong khóe môi, không phát ra tiếng.
“Đương nhiên biết em cũng muốn chiếc điện thoại di động này, anh cũng đã sớm giúp em đối số điện thoại”
Lê Đình Tuấn bóp chặt ngón trỏ và ngón cái của Kiếu Phương Hạ, hơi nhướng mày nhìn cô.
“Em hứa” Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ đáp.
“Hứa cái gì?”
“Em hứa đáp ứng điều kiện đó” Kiều Phương Hạ nghiến răng trả lời.
Lệ Đình Tuấn hài lòng đặt điện thoại lại đầu giường. Kiều Phương Hạ không khỏi thì thào: “Đúng là ấu trĩ”
Cô mở nút nguồn và khởi động lại điện thoại di động. Lệ Đình Tuấn trầm ngâm nhìn cô đang loay hoay với chiếc điện thoại di động, nhét thêm nửa cái bánh bao vào miệng cô, đột nhiên nói: “Chờ anh trở lại, sẽ đến Cục dân chính nhận giấy chứng nhận”
Ngoài cửa, Cố Dương Hàn vừa đi tới thì tình cờ nghe được câu này.