Lệ Đình Tuấn không mắng Đình Trung, Kiều Phương Hạ cũng gật đầu. Đình Trung thấy vậy càng thêm đắc chí hơn, cậu bé tự mình bò lên ngồi trên giường, nhẹ nhàng dụi đầu tựa vào trên người Kiều Phương Hạ, nhỏ giọng nói với cô: “Thổi phù phù cho mẹ là mẹ sẽ khỏi rất nhanh”
‘Vài ngày không được gặp Đình Trung, thật sự Kiều Phương Hạ cũng hơi nhớ cậu bé.
Bất kể cậu bé là con của ai đi nữa, nếu như cô đã quyết định ở bên cạnh Lệ Đình Tuấn, sau này chắc chẳn cô sẽ đối xử thật tốt với Đình Trung, coi cậu bé như đứa con mình sinh ra.
Ngoài việc dường như Lệ Kiến Đình càng ngày càng tỏ ra chán ghét cô, Phó Minh Tuyết vẫn còn có khúc mắc với cô, thì tất cả mọi chuyện đều đã đi vào đúng quỹ đạo của nó.
Cô hạ mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Đình Trung vài lần.
Qua một lúc lâu, cô lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói với anh: “Hay là chúng ta cứ để một thời gian nữa rồi mới đăng ký kết hôn?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật ra Kiều Phương Hạ đã gần như có thể buông bỏ chuyện lúc trước.
Sau khi từ cõi chết trở về, cô mới hiểu được cô thực sự quan tâm Lệ Đình Tuấn.
Cô cảm thấy, chỉ cần Lệ Đình Tuấn không tính toán thì thật ra những chuyện xảy ra trước kia cũng đều không phải là không thể tha Cô và Lệ Đình Tuấn là hai người không giống nhau, tính cách khác nhau, xung đột là khó tránh khỏi. Nhưng cô bắng lòng nhượng bộ trước, giữa cô và Lệ Đình Tuấn dường như đều là cô nhượng bộ trước, nhưng lần này là cô cam tâm tình nguyện.
Sáng sớm hôm nay Lệ Đình Tuấn không ở đây, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của bọn họ sau này sẽ thế nào.
Hay là cô xin lỗi Cố Dương Hàn, là do trước đó cô đã quá ngu ngốc, không nhìn ra chút xíu nào việc Cố Dương Hàn có ý với cô mới khiến mọi chuyện trở nên không thể kết thúc như vậy.
Nhưng cho dù cô không trở về bên cạnh Lệ Đình Tuấn, cho dù Lệ Đình Tuấn vẫn hận cô, cô cũng không thể gả cho Cố Dương Hàn.
Nghĩ thông suốt thì mọi chuyện cũng trở nên sáng tỏ.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, đáy mắt có chút dịu dàng. | Dừng mấy giây, anh thấp giọng hỏi cô: “Tại sao?”
Kiều Phương Hạ biết anh đang hiếu lầm liền giải thích: “Em muốn gặp mẹ anh sau đó nói chuyện với bà ấy một chút, nếu như bà ấy chịu đồng ý thì chúng ta sẽ đi đăng ký”
“Lần trước em về nhà họ Phó, ông ngoại cũng nói như vậy. Ông là người từng trải, xử lý mọi chuyện chắc chắn sẽ khôn khéo hơn, em cảm thấy ông nói cũng rất có lý”
“Anh thấy sao? Không phải chúng ta nên tôn trọng ý mẹ anh một chút sao?”
Lệ Đình Tuấn không biết trong lòng Kiều Phương Hạ lại nghĩ như: vậy.
Nhưng sau khi trở thành người một nhà, Kiều Phương Hạ sẽ không thể tránh khỏi việc gặp Phó Minh Tuyết, nếu không thuyết phục được với Phó Minh Tuyết, bọn họ cứ tùy tiện ở chung thì đối với Kiều Phương Hạ mà nói quả thật có chút khó xử.
“Trước kia anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hôm nay Kiều Phương Hạ nói anh mới cảm thấy quả thật không ổn.
Anh còn tưởng rẵng Kiều Phương Hạ là người vì không buông bỏ được những thứ khác nên muốn đổi ý.
Trong đầu anh không hiếu sao lại nghĩ đến chiếc bánh kem để ở cửa hai ngày trước kia, anh nhìn camera giám sát, là Cố Dương Hàn bảo một đứa bé mang tới.
“Về phía mẹ, anh sẽ đi chào hỏi bà ấy trước.” Anh thầm suy nghĩ mấy giây rồi thấp giọng nói: “Em cứ yên tâm dưỡng bệnh trước đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Kiều Phương Hạ gật đầu một cái, trả lời: “Được.”
Không biết Đình Trung kiếm được ở đâu một cây bút, vẽ vẽ linh tinh lên chỗ bó bột của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cũng để mặc kệ cậu bé chơi đùa, còn chơi với cậu bé một hồi, Lệ Đình Tuấn đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng nhìn hai mẹ con cô rồi đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn bóng lưng anh, cô phát hiện sau lời vừa rồi tâm trạng Lệ Đình Tuấn hơi thay đổi.
Nhưng cô cảm thấy bản thân không làm gì sai, cô cũng vì tôn trọng người nhà anh mà thôi.