Lê Đình Tuấn vô tình trả lời. “Con bỏ phí năm năm ở cái trường đại học dở tệ đó sao? Con đang nghĩ cái gì vậy, Lệ Đình Tuấn?”
“Học xong tín chỉ có thể sớm tốt nghiệp.
Hơn nữa, dở tệ hay không cũng không phải là do ba định nghĩa, ba tự lo cho mình đi”
Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nói, sau đó, anh ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Phương Hạ đang đứng ở trên tầng hai nhìn bọn họ, cũng không có tiếp tục tranh luận, xoay người đi lên tầng. Lệ Quốc Chiến chưa từng nổi giận ở trước mặt Kiều Phương Hạ, bởi vì ông ta biết, căn bệnh tự kỷ của cô không thể chịu được kích thích gây sợ hãi.
Trong ấn tượng của Kiều Phương Hạ, đây là lần duy nhất ông ta nổi giận.
Sau chuyện này, ông ta cũng không quan tâm đến chuyện của Lệ Đình Tuấn nữa. Cô chỉ biết là lúc đó, Lê Đình Tuấn cũng rất tức giận.
Chờ đến khi Lê Đình Tuấn đã trở về phòng, cô ôm bài thi đi tìm Lệ Đình Tuấn. Nói một cách dễ nghe thì khi Lê Đình Tuấn tức giận, cô chỉ cần đi tìm anh, anh sẽ chậm rãi nguôi giận. “Anh ơi! Anh có dạy em bài cuối cùng được không?”
Cô gõ cửa phòng Lệ Đình Tuấn, cẩn thận từng li từng tí hỏi anh. Cả mặt Lệ Đình Tuấn đều là sự lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào cô thêm mấy lần, sau đó mới không kiên nhẫn trả lời: “Vào đi”
Kiều Phương Hạ cầm bài thi của mình đến trước bàn của Lệ Đình Tuấn.
Bởi vì trong phòng của Lê Đình Tuấn chỉ có một chiếc ghế, nên cô đứng ở trước bàn, không dám ngồi xuống. “Đứng đó làm gì? Giống như là ai đang bắt nạt em vậy.”
Anh đi đến phía sau cô, thấp giọng nói. Lệ Đình Tuấn vừa tắm rửa xong, trên người vẫn còn mùi bạc hà nhàn nhạt. Mặc dù cái mùi đó xông thẳng vào mũi của cô nhưng cô lại cảm thấy nó đặc biệt rất dễ ngửi. Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó thì ngồi xuống cái ghế của anh. Thấy cô ngồi lên cái ghế nhỏ của mình rồi, Lê Đình Tuấn trực tiếp đẩy cái ghế về phía trước. Kiều Phương Hạ ngồi rất thoải mái, quay đầu lại định hỏi anh ngồi ở đâu thì bất ngờ, anh đã đứng ở phía sau cái ghế, nhốt cô lại ở trong vòng tay của mình, rồi anh cầm lấy cái bút nhỏ của cô, chỉ ra lỗi sai. Đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ biết, thì ra, xương mũi của một người lại có thể đẹp như vậy. Từ đó về sau, cô vẫn chưa thấy ai có xương mũi, khí chất và dáng dấp cao ráo và đẹp hơn so với Lệ Đình Tuấn, ngay cả hơi thở trên người anh tỏa ra cũng rất dễ chịu. Khi đó cô còn nhỏ, còn chưa biết cái gọi là thích, chỉ biết là ở trong lòng của cô, Lê Đình Tuấn chính là một người vô cùng hoàn hảo.
Nếu như anh phải ở lại trường học trong một khoảng thời gian dài không trở về nhà thì cô sẽ nhớ đến anh, muốn gặp anh. Kiều Phương Hạ nhớ rõ, khi cô ở nhà họ Phó một đêm, nếu không có đêm đó, cô sẽ không phát hiện ra, cô có ấn tượng sâu sắc với nơi này như thế nào. Cô vẫn còn nhớ, khi bên ngoài có tiếng sấm không ngừng vang lên, cô đã sợ hãi leo lên giường của Lê Đình Tuấn ngủ, ở bên cạnh anh cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Vẫn còn nhớ anh đã cúi đầu hôn cô một cái, nói với cô: “Nhỏ câm điếc! Ngoan! Không có chuyện gì? Về sau, trong trí nhớ liên quan đến Lê Đình Tuấn, liên quan đến nhà họ Phó, thì cảm giác này vẫn luôn ở trong tâm trí của cô. Bởi vì một người, cô không muốn phải chờ nữa, chỉ hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, càng nhanh càng tốt, khi đó thì cô mới có thể nhanh lớn lên. “Ông cố trở về rồi”
Lê Đình Trung ở trong ngực bỗng nhiên hét to lên. Kiều Phương Hạ ngước mắt lên thì thấy Phó Viễn Hạo đã trở về rồi, hẳn là ông ấy đã đi tuần tra xong.
Cô khép sách của Lệ Đình Trung lại, ôn nhu nói: “Con đi ăn sáng với ông cố đi”