*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô suy nghĩ mấy giây, vẻ mặt không hề hoảng sợ, chỉ nhìn thẳng Kiều Ngọc, nhẹ giọng hỏi cô ta: “Cô nói, tối qua trước khi đi ngủ cô còn lau chiếc vòng?”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười lạnh một tiếng, giơ điện thoại trong tay mình lên trước mặt mọi người, nói: “Lời này là do Kiều Diệp Ngọc tự mình nói đấy, tôi đã ghi lại rồi”
“Lời con bé nói đều là sự thật còn sợ cô ghi lại sao?” Tống.
Vân Lan chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ Kiều Phương Hạ cười lạnh một tiếng, không quan tâm đến bà ta, chỉ camera ở dưới cầu thang, nói: “Camera trong nhà có phải mở hai tư giờ đúng không?”
“Đó là tất nhiên rồi” Tống Vân Lan lạnh lùng nói Dù sao cũng chỉ có ở đầu cầu thang là có camera, không quay được tình hình trong hành lang, Tống Vân Lan đã sớm thương lượng chuyện này với Kiều Diệp Ngọc rồi, chính bởi vì không có chứng cứ, cho nên bọn họ mới có thể vu khống cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ yêu cầu quản gia lấy video hai mươi phút trước đến, kéo nhanh thanh tiến độ, tạm thời dừng ở cảnh tượng cô lên lầu, cho Kiều Đông Phương xem.
Kiều Đông Phương kìm nén cơn tức giận của mình, không phát tác, hỏi ngược lại: “Cho nên?”
“Cả đêm qua tôi không về, mọi người đều biết đúng không?” Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở nụ cười nhạt, hỏi ngược lại Kiều Đông Phương.
“Mày còn dám nói” Sắc mặt Kiều Đông Phương rất khó coi Ông ta đang chuẩn bị hỏi Kiều Phương Hạ, khi rời khỏi bữa tiệc đã đi đâu. Người nhà họ đêm, sáng sớm rời rời đi.
Ông cụ Kiều chính bởi vì nguyên nhân này mới tức đến ho ra máu.
“Cho nên từ tối qua đến giờ tôi mới chỉ lên lầu một lần này thôi” Kiều Phương Hạ tiếp tục nói.
“Mà trước khi tôi lên lầu, em gái ngoan của tôi đã ở trong phòng của mình rồi, tôi có vào hay không, cô ta không biết sao?”
“Không biết đúng không? Tôi biết”
Kiều Phương Hạ quay người trở vào phòng, trực tiếp lấy nhấc máy tính trên giường, mở một chươngtrình ẩn trong đó, trong máy tính là camera của cô.
Trong hệ thống giám sát cho thấy, từ sau khi Kiều Phương Hạ vào phòng, vẫn luôn ở trước giường thu dọn hành lý gọi điện thoại.
khi Kiều Phương Hạ vào phòng, đúng lúc trùng với thời gian ở camera ở hành lang.
Kiều Đông Phương xem xong hai chứng cứ, hoàn toàn không nói tiếng nào.
Đáp án rất rõ ràng, là Kiều Diệp Ngọc hãm hại Kiều Phương Hạ “Diệp Ngọc”
Sắc mặt Kiều Đông Phương tím xanh lại, trừng Kiều Diệp Ngọc đứng phía sau: “Đây là chuyện gì?”
“Con có biết cái vòng này đối với nhà họ Lệ là thứ đồ quan trọng nhất không? Là di vật quan trọng nhất bà cụ Lệ.
Qua mấy ngày nữa con đến nhà họ Lệ tham gia sinh nhận Đình Trung nhất định phải đeo cái vòng này lên tay. Con bảo ba phải giải thích với nhà họ Lệ thế nào đây?”
Kiều Diệp Ngọc cho rằng chỉ cần hai người mình và má Vương một mực nhận định là do Kiều Phương Hạ làm thì sẽ không phải chịu trách nghiệm.
Nghìn tính vạn tình lại không ngờ trong máy tính của Kiều.
Phương Hạ lại luôn mở máy giám sát.
“Ba”
Lúc này cô ta hoảng loạn, nước mắt giàn giụa giải thích: *Xin lỗi vì con đã nói dối. Con cũng không biết chiếc vòng này vỡ khi nào nữa, con cho rằng bởi vì chị đố ky với con, cho nên cho rằng là chị làm”