"Làm sao vậy?" Tống Thịnh cách rất xa hỏi cô: "Không thoải mái sao?"
Dây thép bó sát khiến cả người Kiều Phương Hạ càng thêm đau nhức, choáng váng thở hổn hẳn. Trước mắt bỗng biến thành màu đen, cô không nói được chữ nào chỉ có thể lắc lắc đầu.
"Mau chóng thả người xuống dưới!" Đường Nguyên Khiết Đan thấy tình huống không đúng, lập tức hộ.
Cô ấy nghi ngờ do Kiều Phương Hạ không có nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới mệt đến như như vậy.
Lúc Lê Đình Tuấn đến trường quay nhìn thấy một đám người vây quanh ở một chỗ, dây thép đang chậm rãi buông xuống, đầu Kiều Phương Hạ nghiêng một bên, biểu cảm trên mặt cô có chút thống khổ.
"Phương Hạ?" Nguyên bảo đứng ở đằng trước nhẹ nhàng kéo góc áo của Kiều Phương Hạ hỏi: "Còn ổn không? Chị nói một câu đi, em sợ lắm!"
Kiều Phương Hạ không có đáp lại.
"Phương Hạ ngất đi rồi!" Đường Nguyên Khiết Đan sốt ruột lớn tiếng nói.
Một đám người ba chân ban cẳng cởi bỏ dây thép trên người Kiều Phương Hạ, nguyên bảo mới vừa đỡ lấy Kiều Phương Hạ liền cảm thấy bên cạnh có một sức mạnh mãnh liệt đẩy cô ấy ra.
Cô bị xô ngã ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn người đàn ông hết sức nôn nóng ôm ngang Kiều Phương Hạ. Anh không nói câu gì, bể Kiều Phương Hạ lên rồi xoay người bước ra ngoài.
Những người xung quanh hai mặt nhìn nhau, Tống Thịnh phản ứng lại trước lập tức đuổi theo sau Lệ Đình Tuấn: "Anh Lệ..."
Mấy diễn viên bên cạnh nhìn về phía Đường Nguyên Khiết Đan với biểu cảm kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đầu óc Đường Nguyên Khiết Đan cũng có chút ngây ngốc, cả buổi sáu mới bò lên từ mặt đất trả lời: "A, là bạn, anh Lệ là bạn của anh tôi cho nên."
Nhưng mà cậu giải thích này ngay cả cả cô ấy cũng không tin tưởng được.
Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ?
Cô ấy đi theo bên cạnh Kiều Phương Hạ cũng được một tháng, tại sao trước giờ cô ấy không phát hiện manh mối giữa hai người này?
Bên ngoài đám người, Tần Lục Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng đi xa của Lệ Đình Tuấn.
Phản ứng này của Lê Đình Tuấn hiển nhiên là có quan hệ không bình thường với Kiều Phương Hạ.
Cho nên bọn họ nói có tin tức Kiều Phương Hạ bị một vị đại gia thần bí bao dưỡng, quả nhiên là sự thật. Uổng công anh ta vẫn luôn cảm thấy Kiều Phương Hạ giữ mình trong sạch, cảm thấy người khác đang bôi nhọ phỉ báng cô.
Không nghĩ tới cô là loại người này!
Kiều Phương Hạ trong cơn mê man chỉ cảm thấy có người ôm lấy mình, bên tai ồn ào.
"Tôi không sao hết... Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi..." Cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu, thở hổn hển suy yếu nói.
Hình như có người mắng câu gì đó, lỗ tai cô ù ù không nghe rõ đối phương rốt cuộc đang nói cái gì.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, giọng nói bên cạnh cô đã nhỏ lại, cảm giác choáng váng và buồn nôn mãnh liệt này mới giảm bớt một chút.
Cô cố gắng mở mắt ra, phát hiện cô đang nằm trong lòng ngực của một người.
Trên quần áo người này dính bãi nôn của cô, có chút ô uế.
"Xin lỗi.." Cô gắng sức tránh khỏi cái ôm của đối phương, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi, để tôi cầm đi giúp anh giặt."
Cách vài giây cô lại nghe thấy giọng nói tức giận của Lê Đình Tuấn vang lên trên đầu: "Tại sao không nói sớm là mình không thoải mái?"