Chủ yếu là trong lòng có chút áy náy, hơn nữa hôm nay cô cũng thấy đứa bé này có chút đáng thương. Thật ra vừa nãy cố định một mình dẫn Đình Trung đến công viên giải trí, nhưng hiện tại xem ra không thể làm được rồi.
Phó Nhiên chích thuốc hạ sốt cho cậu bé, nói: "Ngày mai giờ này tôi sẽ đến một chuyến nữa, cô nhớ rõ cách ba giờ cho đút cho cậu bé siro hạ sốt, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống 37 độ."
"Được."
Kiều Phương Hạ đang muốn đứng dậy tiễn Phó Nhiên ra ngoài, nhưng Đình Trung lại thức dậy kêu Kiều Phương Hạ một tiếng: "Chị ơi.."
Phó Nhiên nghe Đình Trung kêu Kiều Phương Hạ là chị thì có chút kinh ngạc. Anh ta quay đầu nhìn lại, giật mình hỏi Đình Trung: "Ba cháu để cháu kêu cô ấy là chị sao?" Thế thì không phải bối cảnh sẽ rối tung sao? bà Trần đứng ngay cửa lập tức đưa mắt ra hiệu với Phó Nhiên, kêu Phó Nhiên đi ra ngoài.
Đóng lại cửa phòng Đình Trung, bà Trần mới nhẹ giọng nói với Phó Nhiên: "Trong lòng cậu hai và cô chủ còn đang rất mâu thuẫn, trực tiếp kêu mẹ khẳng định không được, kêu dì càng không được, kêu chị gái thì tốt hơn đôi chút."
Phó Nhiên cẩn thận cân nhắc, cũng đúng. Lúc trước là Kiều Phương Hạ vứt bỏ đứa bé, Lê Đình Tuấn tức giận đến ba năm không quan tâm Kiều Phương Hạ, ném Kiều Phương Hạ một mình ở nước ngoài mặc kệ sống chết của cô.
Tháo giải khúc mắc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành. Hai người có thể hòa thuận hay không, mấu chốt ở chỗ Đình Trung.
Kiều Phương Hạ chăm sóc Đình Trung đến tận khuya, khó khăn lắm mới hạ nhiệt độ xuống 37 độ, lúc này cô mới yên tâm nằm ngủ cạnh Đình Trung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nguyên Khiết Đan điện thoại thúc giục cô qua đó.
Đầu óc Kiều Phương Hạ giống như muốn nổ tung, cả người đau nhức, mơ mơ màng màng cầm di động nghe máy.
"Người chị em à, chị có phải đã quên thời hạn nghỉ ngơi của chị là một tuần hay không? Hôm nay nên trở về đóng phim rồi" Đường Nguyên Khiết Đan có lòng tốt nhắc nhở bên kia đầu điện thoại.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, đã thứ hai rồi.
Cô duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng tay nhỏ của Đình Trung, hơi nóng, lòng bàn tay không có mồ hôi lạnh. Lại sờ trán của Đình Trung, không nóng nữa.
Lúc này cô mới chống người ngồi dậy, nhỏ giọng trả lời: "Được rồi, chị chắc chắn sẽ đến trước chín giờ!"
Sau khi cúp điện thoại cô nhìn thì giờ, đã sắp 8 giờ, Kiều Phương Hạ không lề mề nữa, trực tiếp rửa mặt chải đầu xuống lầu.
Bà Trần đang dọn bữa sáng, thấy Kiều Phương Hạ đi xuống thì có chút kinh ngạc: "Cô chủ, tại sao lại thức sớm như vậy?"
"Hôm nay đoàn phim có cảnh quay." Kiều Phương Hạ không kịp giải thích gì nhiều, tùy tiện cầm ít đồ, ăn qua loa hai miếng rồi đi ra ngoài.
Bà Trần thấy cô không ăn nhiều lắm nên để đồ ăn trong hộp giữ nhiệt đuổi theo cô ra ngoài cửa: "Lại ăn một ít đi!"
Kiều Phương Hạ đã khởi động xe, bà Trần đuổi theo chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe của cô.
Chuẩn bị một bàn ăn buổi sáng chỉ có một mình Đình Trung ăn. Bà Trần lên lầu thấy Đình Trung còn đang ngủ, có lẽ cơ thể còn có chút không thoải mái, liền trực tiếp gọi điện thoại cho nhà trẻ xin nghỉ.
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại đã thấy Lê Đình Tuấn đứng dưới lầu, anh đã trở lại.
Bà Trần thấy sắc mặt của Lê Đình Tuấn không tốt lắm, tiến lên nhận áo khoác của anh, vô cùng cẩn thận. hỏi: "Chuyện của cậu Tống, có kết quả?"
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, đi đến cầu thang. "Kiều Phương Hạ tỉnh chưa?" Một lúc sau anh mới thấp giọng hỏi bà Trần. "Đã đi đến đoàn phim, mới vừa đi chỉ vài phút." Bà Trần lập tức trả lời. Lệ Đình Tuấn đã sắp tới cửa phòng Đình Trung. Nghe thấy bà Trần nói như vậy, động tác nắm chốt cửa bỗng dừng lại.
Xoay chốt đẩy cửa ra, thấy Đình Trung còn đang ngủ thì không nhịn được nhíu mày: "Tại sao Đình Trung còn chưa rời giường nữa?"
Hôm nay là thứ ba.
"Cậu chủ nhỏ lại bị cảm" Bà Trần nhẹ giọng trả lời: "Buổi tối hôm trước chúng tôi muốn làm sinh nhật bù cho cậu ấy, cứ tưởng là ngài sẽ trở về ăn cơm, cậu bé đứng ở cửa đợi một hồi, hứng gió nên bị cảm lạnh"