Lệ Đình Tuấn duỗi tay đỡ cô ta: "Nếu không thì đến bệnh viện chụp X-quang đi, vừa nãy cô ngã không nhę."
"Không cần." Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng đẩy bàn tay Lê Đình Tuấn đỡ cô ta ra, lắc đầu nhẹ giọng trả lời: "Em không sao hết, trong lòng em tự hiểu rõ."
Lệ Đình Tuấn đi theo sau cô ta bước vào thang máy, tiễn cô ta đến cửa.
Tô Minh Nguyệt đứng trước cửa, bàn tay đang ẩn mật mã không ngừng run rẩy, cả buổi trời không ẩn xuống được.
"Để tôi làm" Lệ Đình Tuấn lặng lẽ thở dài, tiến lên nói. "Giống với mật mã nhà anh." Tô Minh Nguyệt tránh ra bên cạnh, hơi hơi cúi đầu nhẹ giọng nói.
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô ta, còn Tô Minh Nguyệt lại ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa như người mất hồn.
Lệ Đình Tuấn giúp cô ta mở cửa, Tô Minh Nguyệt vẫn ngây ngốc đứng bất động tại chỗ. "Minh Nguyệt." Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng kêu cô ta một tiếng.
"A..." Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười có chút xấu hổ.
Túi xách trên tay cô ta nặng như ngàn cân, bước chân nhẹ bẫng vòng qua Lê Đình Tuấn bước vào cửa. Lệ Đình Tuấn nhíu chặt mày nhìn Tô Minh Nguyệt đi vào.
"Có kết quả tôi sẽ lập tức nói cho cô biết" Lệ Đình Tuấn trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói theo bóng lưng của Tô Minh Nguyệt.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra cảm xúc của Tô Minh Nguyệt không ổn, nhưng mà vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Trong ba mươi tám giờ chắc là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Anh không nhìn nữa, giơ tay đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bên trong bỗng dưng truyền ra một âm thanh vật nặng rơi xuống. Lệ Đình Tuấn ngẩn ra, ngay sau đó lập tức kéo cửa vọt vào nhà.
Buổi sáng Kiều Phương Hạ thức dậy ngồi ở trên bồn cầu, cẩn thận đánh giá nhà vệ sinh của Lệ Đình Tuấn một vòng.
Trên bồn rửa mặt có một cái khăn lông, một bàn chải điện, một dao cạo râu điện, một ly súc miệng. Bên dưới bồn rửa mặt có một đôi dép phòng tắm lớn, một đôi dép nhỏ, đều là màu xám vô cùng đơn giản.
Trong phòng không có đồ vật của phụ nữ.
Cô giơ tay mở ngăn tủ để khăn giấy bên cạnh, bên trong chỉ có khăn giấy chưa mở bao bì, không có đồ dùng của phụ nữ.
Mặc dù Tô Minh Nguyệt đã rời đi nhưng cũng không có khả năng lập tức dọn dẹp sạch sẽ đến mức như thể chưa từng xuất hiện nhỉ?
Hai người bọn họ không ở chung phòng sao? Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô đứng dậy tìm cả buổi cũng không tìm được bàn chải đánh răng và ly súc miệng dư nào để có sử dụng.
"Cô Kiều, cô tỉnh rồi sao?" Bà Trần bỗng nhiên gõ cửa hỏi.
Kiều Phương Hạ xoay người đi qua mở cửa thì nhìn thấy bà Trần đang ôm trong lòng ngực một cục bông trắng tròn trịa, còn ngây ngô nhe răng cười với cô.
Đình Trung sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy bà trần nói Kiều Phương Hạ ở chỗ này nên ồn ào muốn lại đây.
Bây giờ cậu bé đã thấy được người thật rồi, xác định được mình không phải đang nằm mơ mới yên tâm.