Nhưng bây giờ anh nói với Vô Nhật Huy về vấn đề Thẩm Minh Hân bị mất tích, nhưng Vô Nhật Huy lại có thể bình tĩnh như vậy, quả thật có gì đó không bình thường.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Sau khi tìm được người, anh cứ trực tiếp đưa cô ấy trở về, không cần trở lại đây
nữa.”
Vô Nhật Huy ở đầu dây bên đó lại nói thêm vài câu gì nữa, Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại, rồi cúp máy điện thoại.
Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày nhìn về phía anh và nhỏ giọng nói lời khen ngợi: “Thông minh đấy.”
Chiêu này của Lê Đình Tuấn thật sự lợi hại.
Hoắc Thanh Phong còn ngồi ở bên cạnh, Kiều Phương Hạ cũng không thể hành động thái quá tỏ ra thiên vị thuộc hạ của mình, nên cô cũng tránh không để người thứ ba nghe thấy.
“Đình Tuấn, anh tìm thấy cô ấy rồi à?” Hoắc Thanh Phong không gọi được cho Thẩm Minh Hân, quay đầu lại sốt ruột hỏi Lệ Đình Tuấn.
Vừa rồi Hoắc Thanh Phong đi lên, còn tưởng rằng Thẩm Minh Hân đang theo lên ở phía sau, ai ngờ rằng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, tìm một vòng xung quanh cũng không tìm được.
Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời: “Người của tôi có theo ở đó, cô ấy đang đi mua sắm ở bên ngoài.”
Vợ chồng hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Hoắc Thanh Phong nghe Lê Đình Tuấn nói là có người của mình đang đi theo cô ấy, ánh mắt anh ta thoáng dao động.
Thực hiển nhiên, Thẩm Minh Hân đang ở cùng với Vô Nhật Huy.
Tuy nhiên, việc trực tiếp nói toạc ra chuyện Thẩm Minh Hân thà ở cùng một vệ sĩ còn hơn nhìn thấy anh ta ở trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác nào tự khiến bản thân mình rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Nên Hoắc Thanh Phong cũng không nói gì.
Sau một lúc lâu, anh ta gật đầu trả lời với vẻ mặt khá là khó coi: “Xác định cô ấy an toàn là được.”
“Ừ” Lê Đình Tuấn mặt không chút thay đổi đáp lại một câu, rồi lại tiếp tục quay đầu trò chuyện với Trạm Khánh Minh về chủ đề nói dang dở lúc nãy.
Trạm Khánh Minh quan sát nhìn biểu hiện của bọn họ vài lần, liền nhận thấy được điểm kỳ lạ bên trong.
Kỳ thật vào lần trước, khi nghe được cuộc điện thoại giữa Thẩm Minh Hân và Vô Nhật Huy ở Thịnh Lâu, nếu nghe kỹ thì có thể nhận thấy được Vô Nhật Huy có chút hứng thú với Thẩm Minh Hân.
Về sau phản ứng của Thẩm Minh Hân ít nhiều đều tỏ ra vẻ bất thường, trong suốt cả ván bài, Thẩm Minh Hân đều trong trạng thái lơ đãng không tập trung. Những người có mặt đêm đó đều không phải là kẻ ngốc, chỉ là họ không nói thẳng ra mà thôi.
Hơn nữa Hoắc Thanh Phong mới là người bạn chơi thân nhiều năm của bọn họ, càng không thể khiến anh ta cảm thấy mất mặt.
Trạm Khánh Minh liếc nhìn Hoắc Thanh Phong, chỉ cười mà không nói.
Chuyện lần này thật sự rất khó xử lý, có thể bọn họ sẽ không quan tâm, cứ để cho Thẩm Minh Hân tự mình xử lý, cuối cùng cô ấy chọn ai, mọi người im lặng không nói nhiều là được thôi.
Hơn nữa nếu như Thẩm Minh Hân thật sự thích Hoắc Thanh Phong, thì không ai có thể chia rẽ được họ cả, nhưng nếu cô ấy không thích anh ta, thì không cần người khác can thiệp, chung quy họ cũng tự biết chia tay.
Trạm Khánh Minh và Lê Đình Tuấn lại đưa mắt nhìn nhau, anh ta có thể nhận ra rằng lần này quả thật Lệ Đình Tuấn có chút thiên vị.
Nhưng đó cũng là lẽ thường tình, nếu bên cạnh anh ta cũng có một người có năng lực và trung thành như Vô Nhật Huy vậy, thì anh ta khẳng định cũng đứng về phía Vô Nhật Huy.
Anh ta liếc nhìn thấy Hoắc Thanh Phong xoay người đi vào nhà vệ sinh, sau đó lại mỉm cười nhìn Lê Đình Tuấn, thấp giọng nói: “Hoắc Thanh Phong phải đau buồn biết bao.”