Từ trong đáy mắt của cô ấy, Vô Nhật Huy có thể nhìn thấy được vài phần ủy khuất đó.
Kỳ thật Thẩm Minh Hân biết tại sao anh ta lại không lên đó, chính là bởi vì sự có mặt của Hoắc Thanh Phong.
Nếu anh ta đã không chịu vào trong, vậy thì cô ấy sẽ xuống đây gặp anh ta.
“Thứ anh tặng tôi, nay tôi tặng lại cho anh không được sao?” Thẩm Minh Hân nhẹ giọng hỏi.
Vô Nhật Huy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy có chút tái nhợt vì lạnh, khẽ cau mày nói: “Thẩm tiểu thư, nam nữ có sự khác biệt, cô.”
“Nếu anh không thích tôi, thì tại sao anh lại quan tâm đến tôi như vậy? Tại sao lần trước anh lại ôm tôi?” Không đợi cho anh ta có cơ hội nói hết, Thẩm Minh Hân bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Cô ấy nhìn thẳng vào anh ta với vẻ mặt nghiêm túc.
Gia đình cô ấy có sáu anh em họ Thẩm và một em trai, cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình. Từ nhỏ cô ấy đã được các anh em trai cưng chiều, người nào người nấy đều yêu chiều cô ấy hết mực, không ai dám bắt nạt cô ấy cả.
Nhưng chính vì từ nhỏ cô ấy đã có đủ mọi thứ mình muốn, không thiếu bất cứ thứ gì, nên trong lòng cô ấy luôn hiểu rõ rằng bản thân mình muốn gì.
Cô ấy không thích Hoắc Thanh Phong, dù cho các anh trai trong nhà và Trạm Khánh Minh bọn họ đều cảm thấy Hoắc Thanh Phong rất tốt, nhưng đơn giản chỉ là do cô ấy không thích.
Hoắc Thanh Phong đối xử với cô ấy giống hệt như các anh trai trong gia đình đối xử với cô ấy vậy, không có gì khác biệt, cho nên cô ấy chỉ coi anh ta như anh trai mà thôi.
Nhưng Vô Nhật Huy thì khác.
Có lẽ trong mắt những người anh trai kén chọn của cô ấy, Vô Nhật Huy quá nhàm chán, gia thế không đủ hiển hách, cũng không có địa vị gì trong xã hội, chỉ là một vệ sĩ theo bên cạnh Lệ Đình Tuấn mà thôi.
Nhưng cô ấy lại không nghĩ vậy.
Hầu hết Hoắc Thanh Phong và những người đàn ông khác đều phô trương tỏ vẻ trước mặt cô ấy, cho dù Hoắc Thanh Phong là một người có tính khí ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong nội tâm của anh ta vẫn có một tia kiêu ngạo.
Ví dụ như trước đó cô ấy đi xuống cầu thang vừa rồi, anh ta đã nói một cách thấu đáo rằng nhặn cô ấy nhớ trở về sớm hơn. Thẩm Minh Hân không thích Hoắc Thanh Phong cư xử như thế này, anh ta chỉ thích hợp làm bạn của cô ấy.
Cô ấy không thích kiểu con nhà giàu cậy nhà có quyền thế mà coi thường người khác.
Gia thế cũng không có nghĩa là tất cả.
Cô ấy cảm thấy rằng Vô Nhật Huy rất ưu tú, anh ta được nhận vào học viện quân sự bằng chính thực lực của mình, anh ta là người duy nhất trong khắp cả học viện quân sự được Phó Viễn Hạo lựa chọn vào đội cảnh vệ. Anh ta có được sự công nhận và sự tin tưởng của Lệ Đình Tuấn, điều này cũng đủ để chứng minh được sự ưu tú của anh ta.
Hơn nữa anh ta còn khiêm tốn có lễ độ, luôn âm thầm đứng trong góc tối làm những việc cao cả.
Hoắc Thanh Phong không bao giờ có thể sánh ngang với Vô Nhật Huy, mặc dù bản thân Hoắc Thanh Phong không thể lý giải được, nhưng Thẩm Minh Hân nhận ra được điểm tốt của Vô Nhật Huy.
Đối mặt với câu chất vấn của Thẩm Minh Hân, Vô Nhật Huy chỉ nhàn nhạt nhìn cô ấy mà không lên tiếng.
“Vậy nếu như anh đã không muốn nhận cái thứ này rồi, vậy thì tôi cũng không thể vô duyên vô cớ mà lấy đồ của người khác” Thẩm Minh Hân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Anh mua pin sạc dự phòng này với giá bao nhiêu, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh”
“Thẩm Minh Hân tôi trước giờ chưa bao giờ lấy không đồ của người khác”
Vô Nhật Huy nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, thấp giọng trả lời: “Một trăm tám”
Thẩm Minh Hân sững người lại: “Anh.”
Cô ấy bắt đầu tức giận rồi, anh ta thật sự có ý định tính toán rõ ràng với cô ấy như vậy sao?