Bà ấy thấy Kiều Phương Hạ chỉ đang cụp mắt từ từ uống bát canh trong tay mình, cô không lên tiếng, cũng không có biểu thị tha thứ hay không tha thứ với lời xin lỗi của Tô Minh Nguyệt, bà ấy đắn đo một lúc, nhàn nhạt cất lời nói với Lệ Đình Tuấn: “Được rồi, ăn cơm tiếp đi, đừng làm mất hứng ăn”
Lệ Đình Tuấn cũng đưa mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ một cái, khi thấy cô dường như không có ý định tiếp tục truy cứu nữa, liền lập tức ra hiệu cho Vô Nhật Huy.
Vô Nhật Huy tiện tay kéo Tô Minh Nguyệt bị đánh đến tóc tại bù xù đứng lên khỏi mặt đất.
“Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt tôi nữa” Vào lúc cô ta sắp bị lôi ra khỏi cửa, Kiều Phương Hạ đột nhiên không nhanh không chậm nói: “Nếu cô có thể làm được, những chuyện trước đây sẽ được bỏ qua”
Tô Minh Nguyệt chật vật đứng ở cửa nhìn Kiều Phương Hạ.
Sau một lúc lâu, cô ta gắng gượng nuốt cơn tức này xuống, thấp giọng trả lời: “Được, tôi biết rồi”
Kiều Phương Hạ không nói thêm lời gì nữa, Vô Nhật Huy lại nhìn về phía Tôi Minh Nguyệt.
Tô Minh Nguyệt biết rằng nơi này đã không còn chỗ chứa đựng mình nữa, cô ta nghiến răng nghiến lợi, kéo chiếc vali của mình từng bước từng bước đi ra khỏi nhà của Phó Minh Tuyết.
Trong cơn mưa, cô ta một mình xách chiếc va li nhét vào hàng ghế sau ô tô của Phó Minh Tuyết một cách khó nhọc.
Khi đặt chiếc vali xuống, cô ta còn không cẩn thận làm xước ngón tay của mình.
Mười ngón tay liền với lòng bàn tay, cô ta không kìm được nước mắt lần nữa vì cơn đau.
Tuy nhiên, khi những giọt nước mắt lăn xuống, cô ta đã không phân biệt được thứ trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt nữa rồi.
Cô ta quay đầu nhìn những người trong nhà qua cửa sổ kính trong suốt sát sàn.
Một gia đình hạnh phúc hòa thuận, người mẹ tốt bụng và đàn con hiếu thảo đang vui vẻ trò chuyện, dường như sự tồn tại trước đây của cô ta không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ một chút nào cả.
Cô ta trông giống như một chú hề đang diễn hài kịch vậy.
Trong những năm qua, cô đã cố gắng chăm chỉ để lấy lòng Phó Minh Tuyết và cố gắng thể hiện trước mặt Lệ Đình Tuấn, nhưng kết quả cho tới bây giờ cô ta mới phát hiện ra rằng mình không là gì trong mắt bọn họ cả.
Bọn họ đuổi cô ta đi một cách phũ phàng trước sự chứng kiến của những người đầy tớ thấp hèn này, còn tuyệt tình hơn là đuổi một con chó.
Ngay cả khi cắt đứt liên lạc với nhà họ Tô, cô ta cũng chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Nỗi đau của ngón tay bị thương còn không đau bằng một phần mười nỗi đau trong lòng cô ta lúc này.
Vô Nhật Huy cầm ô đứng ở một khoảng xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, đợi cô ta một lúc rồi nói: “Tô tiểu thư còn không định rời đi? Hay là muốn chúng tôi tự mình đuổi cô đi?”
Tô Minh Nguyệt bị cơn mưa lớn dội liên tiếp đến nỗi không thể mở mắt được, đôi mắt cô ta đỏ hoe, nhếch nhác nhìn về phía Vô Nhật Huy.
“Tôi sẽ khiến các người phải hối hận” Cô ta nhìn Vô Nhật Huy, lau đi vết máu ở khóe miệng và mũi, rồi nhẹ giọng nói với anh ta.
Đêm nay cô ta phải chịu tủi nhục như thế nào, cô ta đều sẽ bắt bọn họ phải trả giá gấp bội lần.
Nói xong, cô ta quay người bước lên xe và đóng sầm cửa lại.
Lúc khởi động xe, cô lại liếc nhìn đám người Lệ Đình Tuấn bọn họ thêm một lần cuối cùng, sau đó nhấn ga mà không quay đầu nhìn lại lần nữa.
Vô Nhật Huy nhịn không được âm thầm cười lạnh một tiếng.
Khi anh ta nhìn Tô Minh Nguyệt lái xe rời đi, rồi xoay người ra lệnh cho vệ sĩ phía sau lặng lẽ đi theo sau, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh ta.