Ở trên lầu, Tô Minh Nguyệt thu dọn hành lý và ngồi trên sàn nhà, nghe thấy tiếng cười nói rôm rả thấp thoáng vọng vào qua khe cửa.
Sự náo nhiệt và ấm áp ở tầng dưới không liên quan gì đến cô ta.
Rất hiển nhiên rằng Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn lại hòa giải.
Cô ta sững sờ nhìn mình trong tấm gương cao từ trần đến sàn, đôi mắt đỏ hoe lem lét vì khóc.
Sau một lúc lâu, cô ta nhẹ nhàng lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
“Mày khóc lóc thảm thiết đáng thương thế này, nhưng có ai thương xót cho mày chứ?”
Tô Minh Nguyệt mỉm cười nhìn mình trong gương, tự hỏi bản thân mình.
“Bọn họ chỉ biết cười nhạo sự đáng thương của mày mà thôi, đặc biệt là Kiều Phương Hạ, cô ta chỉ chờ xem mày trông như thế nào khi bị đánh bại sa sút mà thôi”
“Tô Minh Nguyệt, mày không có thua, chỉ bởi vì lần này Phó Minh Tuyết thiên vị Kiều Phương Hạ mà thôi.”
Cô ta tự lẩm bẩm vài câu, dùng tay chống lấy tủ quần áo ở bên cạnh đứng lên.
Cô ta cầm lấy chiếc vali, lại nhìn quanh khoảng không trống rỗng một cái, rồi khẽ cười: “Sớm muộn gì, những thứ này đều sẽ thuộc về tao, Kiều Phương Hạ chỉ mượn tạm vài ngày, sau cùng nó vẫn phải trả lại cho tao mà thôi.”
Nói xong, cô ta kéo lấy chiếc vali bước ra khỏi phòng, một mình cách hành lý bước xuống lầu một cách khó khăn.
Khi cô ta bước xuống lầu dưới, trong phòng ăn dần dần mất đi tiếng nói, Phó Minh Tuyết đang quay mặt nhìn về hướng cô ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Tô Minh Nguyệt dừng chân lại, đặt chiếc vali xuống, hơi cúi đầu về phía Phó Minh Tuyết, nhẹ giọng nói:”Xin lỗi bác gái, lần này con để bác thất vọng rồi”
“Cái lời nói này thật là” Phó Minh Tuyết thu hồi lại tầm mắt, bà ấy vừa cất lời vừa tự tay múc một bát canh đưa đến tay Kiều Phương Hạ.
“Có khi nào con không làm bác thất vọng? Hay là con đã từng làm điều gì đó khiến bác vui vẻ và bất ngờ sao?”
“Con..” Tô Minh Nguyệt sửng sốt, ngón tay của hai bàn tay buông thõng bên cạnh cấu thật sâu vào trong lòng bàn tay.
“Về sau không có chuyện gì quan trọng, con không cần phải tới tìm bác nữa, bác rất bận” Phó Minh Tuyết tiếp tục nói thêm một câu, nhưng vẻ mặt bà ấy lại rất bình tĩnh và tao nhã: “Con dâu bác cũng sẽ hiểu lầm”
Dứt lời, bà ấy lại khẽ cười và trìu mến nói với Kiều Phương Hạ: “Con mau uống đi, món canh tẩm bổ được hầm từ chiều tới giờ, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con đấy”
Kiều Phương Hạ cầm lấy cái bát và nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mẹ”
Sau khi nhập một ngụm canh, cô khẽ liếc nhìn Tô Minh Nguyệt vẫn đang đứng im ở đó.
Đáy mắt Tô Minh Nguyệt đỏ hoe nhìn gia đình vui vẻ hòa thuận của bọn họ.
“Đình Tuấn, bên ngoài lạnh như thế, anh xem Tô tiểu thư ăn mặc mỏng manh như vậy, anh có thể nhẫn tâm sao? Anh cho cô ta mượn áo khoác thêm một lần nữa đi?” Kiều Phương Hạ dùng thìa nhẹ nhàng khuấy động vây cá trong bát, điềm nhiên nói với Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh mình.