“Bởi vì chuyện trước đó ông ngoại đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho A Đô, mẹ còn vì thế mà trở về cãi nhau với ông ngoại, về chuyện này con có thể hỏi Triều Mai Hoàng, nếu con cho rằng mẹ nói bừa”
“Ngay cả khi mẹ từng có thành kiến với con vì mẹ con trước đây, đối với việc con quen Đình Tuấn, mẹ cũng chưa từng ép buộc nó phải chia tay với con”
“Đúng vậy, chuyện này anh có thể làm chứng” Lê Đình Tuấn trầm mặc trong vài giây, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dưới bàn của Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói.
Đầu ngón tay của Kiều Phương Hạ hơi rút lại, khựng lại vài giây, nhưng chung quy cô vẫn không rút ra khỏi tay của Lê Đình Tuấn.
Phó Minh Tuyết liếc nhìn hai người một cái, rồi lại nói: “Ông ngoại cũng giống như mẹ, nhưng thật ra ông ấy rất yêu mến con, cho nên từ hôm nay trở đi, con không cần phải băn khoăn về thái độ của các trưởng bối, chỉ cần hai con muốn kết hôn, vậy thì cứ tổ chức kết hôn, mọi người đều sẽ tỏ ra ủng hộ và lý giải mà thôi.”
“Trước đây mẹ đã muốn nói với con những điều này rồi, nhưng mẹ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Đúng dịp hôm nay, lần này giới truyền thông cố tình xuyên tạc về mối quan hệ giữa mẹ và Tô Minh Nguyệt, nên mới làm chuyện rồi tung lên như vậy?
Phó Minh Tuyết dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Về việc lấy quà của các con chuyển tặng lại cho người khác, Phó Minh Tuyết mẹ chưa bao giờ làm ra hành vi không chín chắn như vậy. Cho dù mẹ có ném vào thùng rác, mẹ cũng sẽ không bao giờ đưa đồ tặng cho người khác”
“Sau này không được phép hiểu lầm mẹ vì những chuyện nhảm nhí này nữa, nó sẽ khiến mẹ cảm thấy rất mất mặt và buồn lòng”
“Huống hồ, chiếc đồng hồ mà con và Đình Tuấn tặng mẹ rất có giá trị. Giá thị trường đã lên tới tám con số, làm sao mẹ có thể tùy tiện tặng nó cho Tô Minh Nguyệt được?”.
Kiều Phương Hạ khá kinh ngạc, thế nhưng Phó Minh Tuyết đã biết rằng cô đã hiểu nhầm vấn đề này, vừa rồi khi họ ở trong phòng bếp, vì cô còn chưa hỏi hết câu hỏi của mình kia mà.
Phó Minh Tuyết nhìn thấy đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc, lại nói: “Về sau, con cũng nên thảo luận những chuyện này nhiều hơn với Đình Tuấn
mới phải, nếu là Đình Tuấn tới hỏi mẹ một tiếng, không phải là không có hiểu lầm rồi sao?”
Trong giọng điệu của Phó Minh Tuyết có ẩn chứa một chút trách cứ.
Lệ Đình Tuấn ngồi ở một bên nghe Phó Minh Tuyết nói xong, từ đầu đến cuối anh cũng không có lên tiếng, mà chỉ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Phương Hạ đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Thì ra cô đã phải chịu nhiều oan ức đến như vậy.
Đều là do trước đây anh đã lơ là và không để ý đến những thay đổi cảm xúc của Kiều Phương Hạ.
Mãi cho đến lúc này, anh mới biết rằng điều khiển Kiều Phương Ha hiểu lầm không chỉ đơn giản là về bộ quần áo đó.
“Đúng vậy, em nên nói với anh sớm hơn” Anh cụp mắt xuống và yêu chiều nhìn thẳng vào Kiều Phương Hạ, rồi nhẹ giọng nói với cô.
Kiều Phương Hạ cũng không phải là không nghĩ tới chuyện nói với Lệ Đình Tuấn, chỉ là vào hoàn cảnh lúc đó, khiến cô tức giận đến mức mất đi lý trí và khiến cô mất đi khả năng phán đoán cơ bản của mình.