Phó Minh Tuyết liếc nhìn cô một cái, gật đầu với biểu hiện có chút phức tạp, trả lời: “Được.”
Đúng lúc bà ấy cũng có chút chuyện muốn nói riêng với Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn đi đến thư phòng để gọi điện hội nghị, trước khi bước vào cửa, anh khẽ liếc nhìn qua Kiều Phương Hạ một cái.
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn lại anh, sau đó xoay người theo Phó Minh Tuyết đi vào phòng bếp.
“Mẹ nhớ rõ, hình như con rất thích ăn tôm” Phó Minh Tuyết đứng ở gần bên bệ bếp vừa cẩn thận xử lý chỉ tôm, vừa nói chuyện với Kiều Phương Hạ ở bên cạnh.
“Vâng, con thích ăn tôm” Kiều Phương Hạ đi đến bên cạnh Phó Minh Tuyết, giúp bà ấy lột chỉ tôm, thấp giọng trả lời.
Phó Minh Tuyết gật gật đầu, khựng lại vài giây, rồi nói: “Phương Hạ, kỳ thực là mẹ muốn biết là con có suy nghĩ gì về Đình Tuấn”
Kiều Phương Hạ nghe thấy Phó Minh Tuyết tự xưng mình là “mẹ” thì cô hơi sững lại.
Phó Minh Tuyết lại hơi cúi đầu, cũng không nhìn Kiều Phương Hạ.
Một khi bà ấy đã nói những lời như vậy rồi, cũng có nghĩa là bà ấy đã ngầm thừa nhận thân phận của Kiều Phương Hạ.
Phó Minh Tuyết cảm thấy rằng mình cũng không cần phải nói thêm bất cứ điều gì.
Hai từ “mẹ” này đã đủ để đại diện cho thái độ của bà ấy đối với Kiều Phương На.
Bà ấy sẽ không tiếp tục làm khó dễ nữa.
Về phần những mâu thuẫn mà Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn không thể giải quyết được, đó cũng là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan gì đến bà ấy.
Kiều Phương Hạ ngơ ngác nhìn bà ấy, cũng không lên tiếng.
Bởi vì vừa rồi cô nhìn thấy Tô Minh Nguyệt quen thuộc đi lên lầu tắm, chứng tỏ Tô Minh Nguyệt đã sống ở đây rồi. Cô cho rằng Phó Minh Tuyết đã nhận định thân phận của Tô Minh Nguyệt, cô nghĩ rằng trong lòng Phó Minh Tuyết, cô đã bị đuổi ra khỏi trò chơi.
Nhưng cô không ngờ…
Phó Minh Tuyết trầm mặc vài giây, khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ không nói lời nào, mới quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ, câu nghĩa thấm thía nói: “Những tin tức giải trí của mấy ngày hôm trước, mẹ cũng đã xem qua một ít”
“Mẹ cũng biết về chuyện của Trạm Khánh Minh, Đình Tuấn đã nói rõ với mẹ rằng ngày hôm đó là do nó đi đưa chìa khoá xe cho con, nhưng chuyện giữa con và nhà họ Đường, mẹ muốn biết rằng con có thích Đường Minh Kỷ hay không?”
“Nếu con thích Đường Minh Kỷ, không còn thích Đình Tuấn nữa, vậy gia đình mẹ cũng sẽ không ép buộc con, mẹ cũng sẽ không ép con nhất định phải gả cho Đình Tuấn”
Kiều Phương Hạ không nghĩ tới Phó Minh Tuyết lại hỏi về vấn đề này, cô hơi sững sờ, sau đó liền lập tức trả lời: “Không có, con không thích Đường Minh Kỷ, con và anh ta chỉ đơn giản là quan hệ lợi ích và bạn bè thuần túy mà thôi.”
“Ồ, vậy thì tốt” Phó Minh Tuyết thở phào nhẹ nhõm và gật đầu đáp lại.
Chỉ cần Kiều Phương Hạ không phải thích người khác là được, điều đó chứng tỏ những tin tức là cái đó hoàn toàn là hư cấu.
Những chuyện hư cấu này làm sao mà có, chỉ e rằng quả thực không thể thoát khỏi liên can đến Tô Minh Nguyệt, trong lòng bà ấy tự có tính toán riêng.
Vào lúc mọi người ngồi ăn tối cùng nhau, bà ấy sẽ biết mà ủng hộ Kiều Phương Hạ.