Sau chuyện xảy ra với An Phương Diệp, mặc dù tính tình của Phó Minh Tuyết trở nên dịu dàng hơn đôi chút nhưng bà ta lại ít giao tiếp với Lệ Đình Tuấn hơn. Số lần gặp nhau của hai mẹ con trong một năm chỉ được vài lần, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lệ Đình Tuấn bị Phó Minh Tuyết trách vì chuyện Lệ Quốc Chiến trở thành người thực vật, cảm thấy anh chưa làm tròn trách nhiệm của một người con trai. Dù sao cũng là người chồng đã chung sống với mình hơn mười năm, cho dù Phó Minh Tuyết miệng thì không chịu thừa nhận nhưng trong lòng bà ta ít nhiều cũng có tình cảm với Lệ Quốc Chiến.
Phó Minh Tuyết hận rất nhiều người, kể cả Phó Viễn Hạo, bà ta đã sống trong hận thù suốt bao nhiêu năm nay.
Khi Phó Thành Đô và Triều Mai Hoàng đính hôn, Phó Minh Tuyết cố ý quay lại và gây gổ với Phó Viễn Hạo. Bà ta nói rằng đó là vì Phó Viễn Hạo ép bà ta kết hôn với Lệ
Quốc Chiến cho nên mới dẫn đến rất nhiều bi kịch xảy ra trong cuộc sống của bà ta.
Bà ta còn oán trách rằng Phó Viễn Hạo không chỉ thao túng hủy hoại cuộc đời của mình bà ta, mà còn tiếp tục hủy hoại cuộc đời của Phó Thành Đô.
Lúc ấy Phó Minh Tuyết phát tiết trút ra hết những cảm xúc này trước mặt một đại gia đình có rất nhiều người, nhưng trong đó cũng không một ai dám lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn cũng nghĩ rằng cảm xúc của Phó Minh Tuyết dành cho mình chỉ có thù hận, nhưng anh lại không ngờ rằng bà ta đã luôn dùng cách của bản thân mình thay anh suy nghĩ bao lâu qua.
Ngay cả khi vấn đề chính của sự việc này là do Phó Minh Tuyết đi chăng nữa thì sau khi nghe những lời nói đó của Phó Minh Tuyết, Lệ Đình Tuấn cũng không nhẫn tâm trách bà ta thêm một lời nào.
Chỉ là bà ta có lòng tốt muốn giúp đỡ nhưng lại bị hiểu lầm thành chuyện xấu mà thôi.
Phó Minh Tuyết thầy Lệ Đình Tuấn không nói gì, tưởng là Lệ Đình Tuấn đang trách mình không nên mềm lòng với Tô Minh Nguyệt nên một lúc sau bà ta mới thận trọng nói tiếp: “Ngày mai là cuối tuần, hay là con đưa Kiều Phương Hạ đến chỗ mẹ ăn tối nhé?”
“Trước mặt Minh Nguyệt, chúng ta nói rõ ràng hết mọi chuyện, con xem có được không?”
“Muộn rồi” Lệ Đình Tuấn thở dài một tiếng, trầm giọng đáp.
“Hả? Con nói gì cơ?” Bên Phó Minh Tuyết bỗng nhiên có tiếng ồn ào, bà ta ngơi người ra một lúc rồi mới hỏi ngược lại.
Lệ Đình Tuấn mím khóe miệng, trầm giọng cười một tiếng, đáp: “Không có chuyện gì đâu, con nói là con biết rồi”
“Vậy thì cứ thế nhé, ngày mai hai đứa qua ăn tối, Minh Nguyệt cũng có mặt. Bây giờ mẹ còn có việc gấp cần giải quyết trước” Phó Minh Tuyết vội vàng nói xong rồi cúp điện thoại.
Vô Nhật Huy nghe giọng điệu bận bịu cúp máy của đầu dây bên kia, lấy lại điện thoại, hướng mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đã cãi nhau thành ra như thế này, đương nhiên là Kiều Phương Hạ chắc chắn sẽ không đồng ý đến chỗ của Phó Minh Tuyết ăn tối
vào ngày mai, thế nhưng Lệ Đình Tuấn lại đơn phương đồng ý.
Vẫn còn đang không biết phải thu xếp xử lý như thế nào.
Kiều Phương Hạ lập tức đến bệnh viện một chuyến gặp Kiều Tứ Văn, tình trạng ngủ mê man của Kiều Tứ Văn đã ổn hơn một chút, chỉ là vẫn chưa nhận ra ai với ai.
Kiều Phương Hạ ngồi trên mép giường nói một lúc lâu, Kiều Tứ Văn đột nhiên ngáp hai cái, dáng vẻ chậm chạp nhìn vào y tá đang đi vào để đo nhiệt độ cho ông ấy, nói: “Buồn ngủ.”