Nếu không phải vừa rồi Tống Thanh Hào nói rằng Lê Đình Tuấn cũng sẽ đến đây thì Tô Minh Nguyệt đã không nhận lấy cái tội này vào người.
Mỗi năm cô ta đã dành rất nhiều tiền bạc như vậy để chăm sóc vô cùng cẩn thận cho làn da của mình, hôm nay phải ở đây phơi nắng một tiếng đồng hồ là coi như công cốc hết cả.
Xem ra có vẻ như hôm nay Lê Đình Tuấn cũng vì Kiều Phương Hạ mà không đến đây nữa rồi.
“Hôm nay cũng đỡ nhỉ, cao nhất cũng chỉ mới có ba mươi độ thôi” Bạn bè ở bên cạnh bên lập tức nói đùa trêu chọc: “Bởi vì có người nào đó chưa tới, cho nên trong lòng đang nhớ nhung hả?
Tô Minh Nguyệt bị nội trúng tim đen, cô ta không khỏi nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, đang định mở miệng phản bác lại, nhưng cô ta đã nhìn thấy chiếc xe của Lệ Đình Tuấn đang đậu ở bãi đậu xe đằng xa kia.
Đôi mắt của cô ta lập tức sáng lên, không kịp trả lời những câu nói trêu chọc của những người kia mà nhanh chóng chạy lon ton một mạch đến chỗ bãi đậu xe.
Tổng Thanh Hào bước ra khỏi ghế phụ trước, nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đang chạy về phía bọn họ, không khỏi bật cười: “Chạy chậm lại đi, coi chừng nóng đến nỗi bị say nắng đấy”
Tô Minh Nguyệt chạy tới phía trước, sau khi biết chắc chắn rằng Lê Đình Tuấn tự mình lái xe tới đây, tuy rằng miệng không nói gì, nhưng trong tận sâu thẳm ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng không tài nào có thể kiềm chế được.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn bị cháy nắng đỏ bừng lên hết cả rồi.” Tống Thanh Hào đưa cho cô ta một ly trà sữa kem có thêm đá viên mà cô ta thích uống.
“Sao các anh lại đến muộn như vậy chứ?” Tô Minh Nguyệt hơi bĩu môi, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm cầm lấy ly trà sữa, vênh váo hung hăng chất vấn.
“Công chúa nhỏ của anh ơi, không phải là đúng lúc bọn anh vừa đi ngang qua quán trà sữa mà em yêu thích, vì muốn mua cho em một ly trà sữa mà em thích uống nên mới tới muộn như vậy hay sao? Em cũng biết muốn mua ở cửa hàng của bọn họ phải xếp hàng đợi dài như thế nào mà” Tống Thanh Hào bất lực nói.
Bởi vì sự bênh vực và bảo vệ của Lê Đình Tuấn và Tống Thanh Hào, mà trong giới của bạn họ, mọi người đều trêu đùa mà đặt biệt danh cho Tô Minh Nguyệt là “công chúa nhỏ”, Tô Minh Nguyệt ngậm đắng nuốt cay chấp nhận cái biệt danh này.
Cô ta trợn mắt một cái nhìn Tổng Thanh Hào rồi nói: “Còn không phải là vì anh hay sao,
thường ngày quen dày vò bắt nạt người ta. Mời người ta đi cưỡi ngựa trong một ngày nắng nóng như đổ lửa như thế này quả thật là thừa hơi mà”
“Tự mình lỡ hẹn với người ta đến tận giờ này, lại còn đi chế nhạo người khác.”
Trong khi đang nói, cô ta lại vô thức nhìn vào chiếc xe.
Lệ Đình Tuần tắt máy, vẫn ngồi trên xe chưa bước xuống nữa, không biết anh đang làm gì.
“Đình Tuấn sao còn…” Cô ta vừa nói được mấy từ thì đã thấy Lê Đình Tuấn bước xuống xe.
Niềm vui trong ánh mắt của cô ta còn chưa kéo dài được mấy phút, nhìn thấy Lê Đình Tuấn xoay người đi đến ghế sau xe, mở cửa ghế sau ra.
Lúc này Tô Minh Nguyệt mới nhận ra rằng trong xe vẫn còn người nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lê Đình Tuấn đang nghiêng người, ghé sát vào hàng ghế sau, và thì thầm nói vài câu gì đó.