“Tôi gọi điện thoại cho Minh Nguyệt trước.” Tống Thanh Hào nói với Lệ Đình Tuấn rồi xoay người đi ra vườn hoa phía sau.
“Ừ” Lệ Đình Tuấn đáp lại, chuyển tầm mắt lướt qua quần áo của Kiều Phương Hạ.
Áo T-shirt trên người cô hơi rộng, vừa khéo dài qua mông
một xíu, quần bên dưới bó sát như loại quần mặc khi tập yoga, anh không am hiểu quần áo của con gái lắm nhưng ít ra tốt hơn váy nhiều.
Hơn nữa cưỡi ngựa là không thể mặc váy.
Vẻ mặt Kiều Phương Hạ hơi buồn buồn, thoạt nhìn không mấy vui vẻ.
“Sao thế?” Lệ Đình Tuấn nhìn cô nhẹ giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ mím môi không lên tiếng, hơi cúi đầu đi đến chỗ Tống Thanh Hào đứng vừa rồi, cúi người nhặt quyển bài tập vừa rồi Lệ Đình Tuấn dùng để đập Tống Thanh Hào từ dưới đất lên.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô nhặt quyển bài tập lên nói: “Ngày mai sẽ về, không cần mang theo bài luyện thi.”
Anh tưởng vừa rồi trước khi lên tầng Tống Thanh Hào nói đùa bảo Kiều Phương Hạ mang theo bài tập khiến cô không vui.
“Um” Kiều Phương Hạ xoay người đặt quyển luyện đề xuống bàn, cắt băng dính cẩn thận dính vài tờ bị rách vào.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô một lúc, đang định mở miệng thì Tống Thanh Hào ở ngoài cửa đã gọi điện thoại cho Tô Minh Nguyệt xong, xoay người đi đến.
“Đi thôi.” Tống Thanh Hào gọi, không nhận ra sự khác thường giữa hai người.
Kiều Phương Hạ xé băng dính nhìn Tống Thanh Hào, muốn nói lại thôi.
Nếu Tô Minh Nguyệt đi thì cô không lại không muốn đi nữa, cùng lắm thì tối nay bảo bà Trần ngủ cùng cô.
Tô Minh Nguyệt cực kỳ không thích cô, cô cảm giác được.
Nếu cô đi cùng thì Tô Minh Nguyệt sẽ không vui, sẽ làm mọi người mất hứng.
Hơn nữa dường như Lệ Đình Tuấn cũng không muốn dẫn một đứa dính người như cô đi theo, vừa rồi cô không nên lập tức đồng ý với Tống Thanh Hào.
“Em không đi, ở nhà làm bài tập.” Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ khẽ cười với Tống Thanh Hào nói.
Tống Thanh Hào hơi sửng sốt: “Đứa bé này thật là… vừa rồi anh chỉ đùa em thôi, da mặt mỏng thế này? Dỗi hay là làm sao?
“Không đi nữa thật mà” Kiều Phương Hạ nhìn Tống Thanh Hào, nghiêm túc nói lại một lần nữa.
Tống Thanh Hào cho rằng Kiều Phương Hạ đang nói dối nhưng Lệ Đình Tuấn lại nhận ra Kiều Phương Hạ đã không tràn đầy hào hứng như vừa rồi nữa.
Trong lúc ba người đang im lặng, bà Trần đuổi theo từ trên tầng xuống đưa mũ cho Kiều Phương Hạ, còn giúp cô đội lên trìu mến nói:
“Đừng quên mang mũ theo, sẽ bị cháy nắng”
Da của Kiều Phương Hạ trắng như búp bê vậy, bà Trần không nỡ cô vừa ra ngoài một chuyến lại đen đi.
Trừ trường học ra, Kiều Phương Hạ rất khó có dịp ra ngoài chơi một lần, bà Trần cũng hy vọng cô có thể đi ra ngoài nhiều hơn, giao lưu nói chuyện với người khác nhiều hơn, bác sĩ nói mở rộng giao tiếp xã hội sẽ giúp bệnh của Kiều Phương Hạ hồi phục nhanh hơn.
“Bà Trần, con không đi nữa.” Kiều Phương Hạ bỏ mũ xuống, to tiếng trả lời.