Anh ta chuyển tầm mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ đã nhắm mắt hôn mê, lập tức nhanh chóng cố định cái chân gãy của Cố Dương Hàn rồi xoay người bước nhanh về phía Kiều Phương Hạ.
“Tránh ra! Để tôi xem xem.” Mặc Hàn Bảo gằn giọng nói với Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng đặt Kiều Phương Hạ nằm ngang trên mặt đất, nhìn Mặc Hàn Bảo nắm lấy một tay Kiều Phương Hạ bắt mạch cho cô. Là người cầm quyền của nhà họ Mặc, Mặc Hàn Bảo từng đọc các loại kỹ thuật phương pháp cổ xưa, dù không giỏi như sư thúc nhưng anh ta cũng biết bắt mạch của Đông y.
Nửa phút sau, Mặc Hàn Bảo nhíu mày nhỏ giọng nói: “Đã tổn thương đến tâm mạch.”
Vì cố gắng sức chiến đấu trong lúc cơ thể không thoải mái cho nên mới hộc máu hôn mê.
Hơn nữa vừa rồi lúc người đàn ông kia ngã đè lên người Kiều Phương Hạ còn
giáng vào ngực cô một đòn rất mạnh, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu được tổn thương từ ngoại lực như vậy.
Kiều Phương Hạ đau đến mơ màng tỉnh lại mấy lần, nghe thấy có người nói cũng nghe được có người gọi tên cô. Thế nhưng chưa kịp nhận ra là ai đang nói chuyện với mình đã mê man thiếp đi.
Dường như trong mơ lại trở về mùa hè năm mười hai tuổi.
“Nghe nói ngoại thành phía Tây mới mở một trường đua ngựa đỉnh phết, lão Trình từng đi rồi, bảo cũng được lắm” Người đàn ông có gương mặt tuấn tú ngồi trên ghế sofa phì phèo khói thuốc, thản nhiên hỏi Lê Đình Tuấn: “Nhân lúc cuối tháng sáu còn chưa nóng, buổi chiều cùng đi chơi không?”
Lệ Đình Tuấn đứng trước bàn đọc sách, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển bài tập dày cộp trên tay, vài giây sau mới trả lời:
“Tôi không đi được.”
“Hử?” Tổng Thanh Hào không nhịn được bật cười, ánh mắt dừng ở quyển bài tập trên tay Lê Đình Tuấn:
“Sinh viên xuất sắc, cậu đã sắp học năm ba đại học rồi, nghỉ hè còn ở nhà làm bài tập hè nữa?”
Lệ Đình Tuấn liếc mắt lườm anh ta, thấp giọng nói: “Đây là bài tập hè của Kiều Phương Hạ.”
“Mấy hôm nay ba tôi đưa An Phương Diệp ra nước ngoài nghỉ phép, không phải cậu không biết em ấy ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện”
Lúc hai người đang nói chuyện, Kiều Phương Hạ vừa khéo đi từ ngoài cửa vào.
Trước khi vào của cô đã nghe thấy giọng nói của Tổng Thanh Hào, xách một cái giỏ đựng quả anh đào dừng ở cửa nhìn về phía hai người.
Tống Thanh Hào quay đầu nhìn cô, thấy trong chiếc giỏ nhỏ của cô đựng đầy trái cây óng ánh thì cười:
“Phương Hạ về rồi à? Vườn anh đào chơi vui không?”
“Anh bàn bạc chuyện này với em nhé?”
Vì biết hôm nay có vài người bạn của Lê Đình Tuấn đến đây chơi, Kiều Phương Hạ rất tự giác đi theo người giúp việc trong nhà cùng nhau đến vừa cây anh đào trước khi bọn họ tới.
Không ngờ đến bữa trưa, Tống Thanh Hào và Lê Đình Tuấn vẫn còn ở nhà.