“Bắt đầu từ giây phút các người tin tưởng và giao nhiệm vụ cho tôi, thì tôi chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng đủ giết chết các người rồi.”
Chẳng qua trước đây cô và những người thuộc tầng cao nhất của Quân Diệt chưa xảy ra bất kỳ xung đột lợi ích nào, cô cũng không do bọn họ trực tiếp quản lý mà trực thuộc Cố Dương Hàn cho nên mới chung sống hoà bình với bọn họ.
Hôm nay bọn họ đã làm hại cô và Arthur, còn muốn dồn bọn họ vào con đường chết vậy thì đừng trách cô ra tay độc ác.
Từ trước đến nay cô cũng không dám nhận mình là người tốt lành gì, cho dù có làm bất cứ chuyện gì thì cô đều suy đi nghĩ lại để chừa cho mình một con đường lui đề phòng chuyện chẳng lành, cuối cùng hôm nay nó cũng có ích rồi.
Mỗi một câu mỗi một chữ mà Kiều Phương Hạ nói ra đều cực kỳ phách lối nên đã trực tiếp chọc giận người chủ trì của người chủ trì trước mặt, ông ta vung tay hung hăng quất một roi về phía Kiều Phương Hạ.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của Kiều Phương Hạ đã trở nên sắc bén và hung ác, một khi bọn họ bắt đầu trừng phạt thì chuyện tương lai đã không còn do bọn họ làm chủ rồi.
“Nhưng..” Kiều Phương Hạ vừa mới nói được một chữ thì Cố Dương Hàn đã hằn học ngắt lời cô: “Em có thể tự biết lượng sức một chút được không? Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn thể hiện à”
Vừa dứt lời, roi da sau lưng Cố Dương Hàn đã quất mạnh vào cái chân bị thương do Lê Đình Tuấn đạp gãy lúc trước, làm anh ta nhịn không được phải rên rỉ một tiếng, cái chân bị thương không thể chống chịu được nên đành khuyu một gối xuống trước mặt Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ biết chuyện chân của Cố Dương Hàn bị thương, cô bình tĩnh nhìn một chân đã khuyu xuống nhưng vẫn khăng khăng dùng cơ thể của mình để đỡ đòn thay cho cô của anh ta.
Cho dù chỉ còn lại nửa cái mạng thì Cố Dương Hàn vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ Kiều Phương Hạ, chỉ cần là chuyện mà cô muốn làm muốn anh ta đều sẽ làm, đều sẽ đáp ứng.
Anh ta thấy Kiều Phương Hạ giãy giụa muốn tiếp tục đi lên phía trước thì trực tiếp đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt cô lại.