Anh ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ẩn chứa chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ sau đó lảo đảo ngã xuống.
“Có người trúng đạn rồi.”
Những người có mặt ở tầng trên và tầng dưới đều đồng loạt rơi vào hỗn loạn, Kiều Phương Hạ bị mấy người khách VIP mới vừa vào cửa đang hoảng loạn chạy trốn XÔ đẩy phải lùi lại vài bước.
Cô nhìn Arthur nằm trong vũng máu mà đầu óc trống rỗng, có lẽ là qua vài giây hoặc cũng có thể qua vài phút thì tiếng gào thét trong tai cô mới dừng lại.
Cô vừa lấy lại tinh thần đã lập tức nhảy xuống từ tầng hại rồi lao đến vị trí bên cạnh Arthur, còn chưa kịp chạm vào cơ thể của anh ta thì bỗng nhiên có một người vọt tới túm chặt vai của cô sau đó trầm giọng nói: “Cô về trước đi.”
Kiều Phương Hạ vội quay lại, bắt gặp ánh mắt của đối phương.
“Sẽ có người đưa anh ta về, mục đích của bên kia chính là bắt cóc cô, cô mau đi đi” Người đó ra sức kéo cô lại rồi quát lên.
Kiều Phương Hạ bị người của Quân Diệt kéo ra cửa chỉ kịp quay đầu lại nhìn lại Arthur lần cuối, đám người kia cũng đồng loạt xả đạn về phía xe của bọn họ.
Giờ phút này Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy trái tim quặn thắt vô cùng khó chịu, những giây tiếp theo cô đã rơi vào trong bóng tối vô biên.
“… Thanh Vân không làm gì sai.”
“Cô ta không những không hoàn thành nhiệm vụ mà ngược lại còn muốn làm hại chủ nhân của nhiệm vụ, cô ta không sai ở đâu?”
“Người đó là chủ nhân của nhiệm vụ, vốn dĩ chủ nhân của nhiệm vụ và lính đánh thuế phải ở cùng một chiến tuyến, nhưng anh ta lại muốn giết người của chúng ta. Không phải chuyện này thuộc về tình huống đặc biệt sao?”
Kiều Phương Hạ nghe cuộc tranh chấp kịch liệt bên tai thì dần dần tỉnh lại.
Trái tim vẫn quặn thắt không ngừng, cô từ từ mở hai mắt ra nhưng mãi một lúc
sau mới có thể gắng gượng ngồi dậy khỏi giường.
Bên cạnh giường có đặt một cái thẻ công tác bị đạn bắn đến biến dạng, chính cái thẻ công tác mà Arthur âm thầm đưa cho cô lúc trước đã bảo vệ ngực cô, cứu cô một mạng.
Nghĩ đến Arthur, trái tim trong lồng ngực của Kiều Phương Hạ lại càng cảm thấy đau đớn hơn. Cô lẳng lặng ngồi bên mép giường rồi từ từ siết chặt nắm tay một lúc lâu, sau đó cầm lấy thẻ công tác trong tay đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Giây phút cô mở cửa bước ra, mấy người đang tranh cãi ở ngoài cửa đều im bặt.
Ánh chiều tà bên ngoài xuyên qua cửa sổ cao và rộng kiểu Baroque ùa vào bên căn phòng u ám và trống rỗng, lộ ra không gian hỗn tạp đầy mờ mịt.
Kiều Phương Hạ thản nhiên liếc nhìn những người trước mặt, cuối cùng cô đã được tận mắt chứng kiến khung cảnh của tầng cao nhất ở Quân Diệt, nhưng có lẽ Arthur đã không còn cơ hội để được nhìn thấy rồi.
Arthur đã gặp chuyện không may như vậy mà những người này vẫn còn tâm trạng để tranh cãi về vấn đề sẽ trừng phạt bọn họ ra sao, quả nhiên bọn họ là người máu lạnh vô tình.
“Sao cô lại ra đây?” Cố Dương Hàn nhíu mày lập tức đi về phía cô.