Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc mới nhập số của Cổ Dương Hàn vào điện thoại, sau đó kéo anh ta vào danh sách đen.
Arthur đang quan sát tình hình xung quanh nên không phát hiện ra điểm khác lạ của Kiều Phương Hạ, mấy phút sau anh ta nghiêng đầu nói nhỏ với Kiều Phương Hạ: “Thanh Vân, cô chú ý phía bên phải chỗ lối ra vào dành cho khách VIP trên tầng hai xem”
Kiều Phương Hạ lấy lại bình tĩnh nhìn về hướng Arthur đã nói, đúng lúc nhìn thấy có mấy người đàn ông mặc tẩy trang màu đen đang đi vào, tất cả bọn họ đều có mái tóc đen vừa nhìn đã biết là người Châu Á, nhưng khoảng cách có hơi xa nên chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt.
Arthur vừa nhai kẹo cao su vừa lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, phóng to hình ảnh đến mức lớn nhất có thể rồi chụp liên tiếp vài bức ảnh về phía đó.
Còn Kiều Phương Hạ thì quan sát xung quanh lần nữa, hai mắt dán chặt vào camera giám sát ở gần bọn họ nhất được lắp ở phía trên. Cô trầm mặc vài giây rồi cầm lấy điện thoại trên tay của Arthur, chỉ trong nửa phút đã xâm nhập thành công mạng nội bộ của nhà hát.
Arthur nghiêng người qua nhìn đoạn video độ nét cao trong điện thoại với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, từ góc độ của video trong điện thoại có thể nhìn thấy rõ góc chính diện của đám người kia.
“Sao cô làm được vậy?” Arthur nhướng mày, trong giọng nói đầy vẻ không dám tin.
Mặc dù đã hợp tác với Kiều Phương Hạ gần ba năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy kỹ thuật hack của Kiều Phương Hạ thì Arthur đều lộ ra vẻ mặt bản thân không có chút kiến thức gì về phương diện này.
Với cách thức gia nhập vô cùng đặc biệt Kiều Phương Hạ đã được phá cách trở thành nữ sát thủ nữ duy nhất trong Quân Diệt, không chỉ vì khả năng đánh đấm mà còn vì kỹ thuật hack hoàn mỹ không hề để lại chút dấu vết nào của cô.
Khi đó cô đã phá giải bức tường chống đạn có trang bị tia hồng ngoại của Quân Diệt một cách hoàn hảo chỉ trong vòng một phút, chuyện đó đã hoàn toàn thuyết phục đám cao tầng kia, Quân Diệt cũng không thể nào chấp nhận chuyện Kiều Phương Hạ bị người khác lợi dụng rồi quay sang đối phó với bọn họ.
“Làm thế này rồi thế này, thế này, vậy là xong rồi”
Kiều Phương Hạ lơ đãng vội biểu diễn cho Arthur xem qua một lần, nhưng tầm mắt lại dán chặt vào hình ảnh đám người áo đen ở bên góc phải của video theo dõi trong màn hình điện thoại, từ đầu đến cuối Arthur vẫn chưa kịp nhìn rõ Kiều Phương Hạ đã làm thế nào thì Kiều Phương Hạ đã quay trở lại video theo dõi rồi.
Cô cẩn thận quan sát những người mặc đồ đen này một lúc, cố gắng tìm chút manh mối thông qua ngoại hình của bọn họ.
Kể từ sau khi thoát khỏi chứng tự kỷ thì Kiều Phương Hạ đã có một khả năng đặc biệt, chỉ cần gặp mặt người nào đó hơn hai lần là cô có thể khắc sâu hình ảnh của người đó vào trong đầu, cho dù ngoại hình của đối phương có bình thường tới đâu cô vẫn sẽ biết mình đã từng gặp qua người đó.
Bộ não của cô giống như một ngân hàng ký ức chuyên lưu trữ gương mặt của
những người mình đã từng gặp vậy.
Kiều Phương Hạ nhớ rất rõ về người đàn ông có dáng người cường tráng đang đi đầu, có lẽ trước đây cô đã từng gặp qua anh ta ở một nơi nào đó, bởi vì trong trí nhớ của cô thì gương mặt của đối phương trông hung dữ hơn rất nhiều, nhưng cho dù anh ta là ai, chỉ cần cô có thể nhận ra gương mặt của anh ta đã đủ chứng minh suy đoán lúc trước của cô là đúng.