Cô ta vừa dứt lời, Kiều Đông Phương đã lập tức vung tay hung hăng ném di chúc về phía cô ta: “Chính con xem thật kỹ một chút đi! Kiều Diệp Ngọc, con đừng có tham lam quá mức!”
Kiều Diệp Ngọc dừng lại, cúi người cầm tờ di chúc lên, lật trang phân chia gia sản.
Hai phút sau, cô ta nhàn nhạt nhìn về phía Kiều Đông Phương, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cho nên?”
“Có phải là con nên cảm ơn ông vì đã để lại cho con mấy cửa hàng không?”
Bỗng nhiên Kiều Đông Phương đứng lên, chỉ vào Kiều Diệp Ngọc nói: “Kiều Diệp Ngọc, con không thể nói chuyện có lương tâm một chút à! Ba đã nói với con rồi, tương lại đa số tài sản trên tay ba đều sẽ cho con, con.”
“Không đủ!” Kiều Đông Phương vừa nói được phân nửa, đột nhiên bị âm thanh sắc nhọn của Kiều Diệp Ngọc đánh gãy.
“Mấy người cũng không nghĩ một chút! Kiều Thị là dựa vào ai! Là con!!!”
“Nếu không phải hai ba năm nay con mang đến cơ hội cho Kiều Thị, Kiều Thị có thể phát triển được chắc? Có thể ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ xuất sắc như vậy không? Nếu như không phải con mang đến nền tảng cho các người, mấy tháng này Kiều Thị đã sớm đóng cửa rồi! Đương nhiên nó phải là của con!!!”.
Kiều Đông Phương nhìn dáng vẻ cuồng loạn của cô ta, đáy mắt dần dần tràn đầy thất vọng.
Nửa ngày sau, ông ta lắc đầu trả lời: “Nếu con thật sự nghĩ như vậy thì ba cũng chẳng còn cách nào. Sẽ có một ngày ông nội tỉnh táo lại ký di chúc, tâm ý của ông ấy sẽ không thể thay đổi được nữa rồi.”
“Vốn dĩ ba còn muốn đợi ông ấy tỉnh, ở trước mặt ông ấy van nài cho con nhiều hơn một chút. Nhưng con cũng giống mẹ mình, điện hết rồi.”
“Ba tuyệt sẽ không giao cổ phần nhà họ Kiều cho một người điên.”
Kiều Tứ Văn nói đúng.
Chỉ có giao công ty vào tay Kiều Phương Hạ, nhà họ Kiều mới không lạc lại.
Nếu để Kiều Diệp Ngọc tiếp quản, nhà họ Kiều sẽ bị hủy trong tay cô ta.
“Người điên?” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, không nhịn được lạnh lùng cười thành tiếng.
“Kiều Đông Phương, ba còn nhớ rõ trước kia mình làm tổn thương Kiều Phương Hạ như thế nào không? Ba nói cô ta là sao chổi, là quỷ xúi quẩy, sao hả, hiện tại con không thể mang đến lợi ích cho nhà họ Kiều đã biến thành người điên rồi sao?”
“Con..” Kiều Đông Phương bị cô ta nói cho dừng lại.
Kiều Diệp Ngọc chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “Ba yên tâm đi, là con, con nhất định sẽ đạt được. Ai cũng không ngăn cản nổi”
Kiều Tứ Văn bị mất trí nhớ là may mắn cho cô ta.
Tạm thời cô ta có để ông ấy sống thêm một khoảng thời gian nữa cũng chẳng sao. Cô ta sẽ khiến ông ấy phải từ bỏ di chúc trước khi chết.
Vốn dĩ cô ta còn đang lo lắng sau khi Kiều Tứ Văn tỉnh, nếu như để ông ấy bới móc chuyện lúc trước ra, nhất định cô ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Ai ngờ đến cả ông trời cũng hộ cô ta.