Kiều Phương Hạ im lặng mấy giây, gọn gàng dứt khoát trả lời: “Anh Lệ vì tình cũ mà ra tay đánh nhau trong câu lạc bộ tư nhân, chuyện giật gân như thế cũng lên báo cả rồi, còn cần tôi nói rõ sao?”
“Tình cũ gì cơ?” Lệ Đình Tuấn im lặng mấy giây, không nhịn được nhíu mày: “Ai là tình cũ của anh?”
Nửa đêm hôm qua Lệ Đình Tuấn về công ty họp, mãi đến buổi sáng tám chín giờ mới tan họp, giữa trưa đến khách sạn nói chuyện hợp đồng, xử lý xong tất cả mọi chuyện đã lập tức chạy tới, vốn dĩ muốn để cho Kiều Phương Hạ ngạc nhiên, tiện thể nói chuyện Đường Nguyên Khiết Đan với cô.
Căn bản là anh không biết những tin tức lá cải này.
“Chẳng lẽ không phải vì Tô Minh Nguyệt mà anh mới ra mặt đánh nhau với người ta sao?” Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày hỏi ngược lại.
Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô thêm vài lần, kiềm chế lửa giận trong lòng, lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra, tìm kiếm tên mình trên mạng ngay trước mặt Kiều Phương Hạ.
Tìm kiếm có nửa phút, lúc này mới phát hiện, lại có truyền thông đưa tin tối hôm qua anh vì cứu Tô Minh Nguyệt nên mới ra tay.
Anh cắn răng ngước mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ: “Miệng lưỡi của truyền thông mà em cũng tin? Không tin tưởng anh như vậy sao?”
“Ảnh chụp luôn luôn chân thật đấy?” Kiều Phương Hạ không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại.
“Bởi vì lúc ấy cô ta kéo anh bảo có lời muốn nói, anh.”
Kiều Phương Hạ không chờ anh nói xong đã lạnh lùng nói: “Cô ta bảo anh ăn cứt anh cũng ăn à?”
“Kiều Phương Hạ!” Lệ Đình Tuấn lập tức gầm thét một tiếng.
Nguyên nhân khiến con của bọn họ không còn một phần là do Tô Minh Nguyệt, Kiều Phương Hạ cảm thấy cho dù cô không nói, trong lòng Lệ Đình Tuấn cũng nên biết một ít.
Bác sĩ cũng sớm đã nói, con của bọn họ không còn chủ yếu là bởi vì cảm xúc của cô chập trùng quá lớn để lại tai hoạ ngầm.
Vốn dĩ cô cũng không định so đo cái gì, dù sao Tô Minh Nguyệt cũng là mẹ ruột của Đình Trung, mà cô lại mất bình tĩnh trước đứa trẻ vô tội như Đình Trung. Nhưng cô vừa rời khỏi Lệ Đình Tuấn, chân sau anh đã chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai mà có thể chịu nổi chuyện này chứ?
Anh nói anh biết sai.
Đây chính là cái anh gọi là biết sai.
“Buông ra” Kiều Phương Hạ điều chỉnh hô hấp, tiếp tục lãnh đạm nói.
Lệ Đình Tuấn giữ im lặng nhìn cô, đột nhiên cúi đầu hôn xuống, ngăn chặn mối của cô.
Kiều Phương Hạ bị anh đè trên tường, không chỗ để trốn, trơ mắt nhìn anh hôn tới.
Nửa phút sau, Lệ Đình Tuấn thở hổn hển buông lỏng cố, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh táo chưa?”
Kiều Phương Hạ chỉ lạnh lùng trả lời: “Tỉnh táo không nổi. Anh chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
Vừa dứt lời, Lệ Đình Tuấn lại anh ngăn chặn đôi môi của cô.
Hai người hôn đến không thở nổi mới dừng lại, Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng đè lên trán cô, dùng âm thanh khàn khàn hỏi: “Lần này tỉnh táo rồi chứ?”
Kiều Phương Hạ lựa chọn không nói lời nào.