“Hai mươi năm trước, đảo Châu Sa còn chưa được mở rộng, toàn bộ những người sống trên đảo đều là dân bản địa, có một học sinh nhà nghèo đỗ được đại học mỹ thuật Q. Khi lên đại học, anh ta làm việc ngoài giờ ở hội học sinh, quen biết hoa khôi khoa ngoại ngữ năm đó, hai người vừa gặp đã yêu”
“Nhưng nhà của nữ sinh khoa ngoại ngữ rất giàu, khi cô ta lên năm tư, nhà cô ta cho cô ta một cơ hội ra nước ngoài học trao đổi bốn năm ở một trường đại học danh giá, cùng lúc đó, nam sinh kia lại nhận được lời mời làm việc trả lương cao tại một thành phố khác”
“Lúc đó tất cả mọi người đều không chắc chắn về tương lai, nam sinh lại muốn ở lại thành phố lân cận vì cô gái mình yêu, chờ cô ta quay lại. Nhưng nữ sinh này không muốn vì mình mà làm chậm trễ nam sinh có tài năng hơn người, một đêm trước khi cô ta đi, cô ta hẹn nam sinh đó ra, ở ngay đổi diện đảo Châu Sa, chỉ về bên này đảo, dằn lòng tàn nhẫn nói, trừ phi đảo Châu Sa có thể nối liền với đất liền, nếu không thì bọn họ không thể đến bên nhau”
Kiều Phương Hạ sửng sốt: “Vì thế.”
“Vì thế, tám năm sau, lúc nữ sinh trở về sau khi phát triển từ nước ngoài, muốn làm thủ tục chuyển quốc tịch, trước khi cô ta đi, cô ta lại đến gần đảo Châu Sa, trùng hợp thấy được côn trình lớn này.” Từ Đình Vinh mỉm cười đáp.
“Sau đó lại trùng hợp nghe người ta nói, kỹ sư chính của công trình này chính là nam sinh năm ấy”
Từ Đình Vinh kể câu chuyện cũ này bằng chất giọng trầm thấp êm ái, có mấy phần hương vị rung động lòng người.
“Vậy cuối cùng bọn họ có ở bên nhau không?” Kiều Phương Hạ im lặng một lát, quay đầu hỏi Từ Đình Vinh. . Google ngay trang — T RUMtгuyen.M E —
“Lúc đó cô gái kia đã có hôn phu ở nước ngoài rồi, đang định kết hôn, nhưng một năm sau, cô ta vẫn kiên quyết bỏ qua tương lai tốt đẹp rộng mở của mình ở nước ngoài, giải trừ hôn ước với hôn phu rồi về đây”
“Bây giờ bọn họ đã có một đứa con thông minh, học tiểu học rồi”
“Vậy thì tốt.” Kiều Phương Hạ thở phào.
Có lẽ là cô thấy sinh ly tử biệt nhiều quá rồi, nên không nghe nổi câu chuyện tình yêu đau thương. Một lát sau, cô lại hỏi: “Sao anh biết chuyện này?”
Từ Đình Vinh vừa cười vừa trả lời: “Vì nhân vật chính của câu chuyện này là dì và dượng tôi”
Kiều Phương Hạ sửng sốt, nhớ đến quản lý ở cửa trông có vẻ quen biết với Từ Đình Vinh, mà công ty nhà anh ta cũng có liên quan đến nghề chế tạo thuyền bè. Cũng có nghĩa là rất có thể đường hầm đáy biển này do nhà Từ Đình Vinh đầu tư?
Kiều Phương Hạ giật mình, hai người nhìn nhau mấy lần, bỗng nhiên có vài cái bóng thật lớn từ từ bơi qua bên ngoài đường hầm. Đầu tiên là chỉ có vài con, sau đó cỏ càng nhiều cá heo bơi qua đỉnh đầu bọn họ.
Cho dù kiến thức của Kiều Phương Hạ rất rộng nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy cảnh đẹp nhiều cá heo bơi qua đầu cô như thế này. Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chúng nó bơi qua, lòng rung động quá chừng.