Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 37



Editor: Cửu

Beta-er: Yulmi2704

Sau khi giải thích xong với các đồng nghiệp thì Giản Ngôn tiện thể làm thủ tục xin nghỉ việc luôn. Trong phòng làm việc, Hạ Tu nhìn cô khẽ cười: “Có thể làm nam chính dưới ngòi bút của Đường Chỉ sư phụ, anh đây cảm thấy rất vinh hạnh.”

Giản Ngôn bĩu môi: “Thiếu hình mẫu mà, chẳng qua em thấy dáng anh cũng đẹp nên cho anh làm nguyên mẫu của nam chính thôi.”

Ha Tu đáp: “Thế vậy phải cảm ơn khuôn mặt đẹp trai này của anh rồi, có thể giúp được cả Đường Chỉ sư phụ.”

Giản Ngôn: “…”

Có tin là cô sẽ lên mạng lột trần anh ra không hả?

“Thôi em đi về làm việc đây, nhớ phát lương cho em nhé.”

Hạ Tu không khỏi buồn cười: “Không dám quên đâu.” Anh bước lên phía trước, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Giản Ngôn: “Rảnh anh sẽ gọi cho em.”

“Xì…” Giản Ngôn che trán mình lại, gò má hiện lên chút ửng hồng không dễ nhận thấy. Hạ Tu nhìn cô, cười nói: “Cho anh đính chính một chút, phải là Đường Chỉ sư phụ rảnh nhớ gọi điện cho anh.”

Giản Ngôn cười khẽ, nói: “Vậy anh cứ chờ tầm khoảng 5, 6 năm nhé, chờ em vẽ xong bộ truyện tranh mới này rồi em sẽ gọi cho anh.”

“Thôi thì để anh gọi em đi.” Khóe môi Hạ Tu vẫn luôn nhếch lên từ nãy tới giờ, không nồng cũng không nhạt, nhưng lại đẹp đến không tưởng được: “Buổi tối ăn cơm cùng nhau, anh qua đón em.”

“Vâng.”

Giản Ngôn tạm thời coi như đã hoàn thành thủ tục nghỉ việc. Cô về đến nhà thì lướt weibo, nghĩ xem nên trả lời độc giả như thế nào. Cô nhìn cả đống bình luận trên màn hình một lúc, Giản Ngôn trả lời biên tập Khuông Lý Xao: “Chẳng ngờ tới một họa sĩ manga như tôi mà cũng bị cuốn vào mớ hỗn độn này [cười khóc]. So với chuyện tình cảm cá nhân thì tôi lại mong mọi người quan tâm đến tác phẩm <Thượng Khả> của tôi nhiều hơn. Bản thảo đã được hoàn tất rồi, nội dung vô cùng quấn hút, tôi đã tỉ mỉ vẽ từng bức tranh một đó. ^_^ Hơn nữa, tác phẩm mới cũng đang chuẩn bị lên kệ, hy vọng sẽ được ra mắt cả nhà vào mùa xuân năm nay [dễ thương].”

Tin <Thượng Khả> kết thúc cùng với việc ra mắt của tác phẩm khác đã thuận lợi thu hút được không ít độc giả. Lợi dụng lượt quan tâm vô cùng cao hiện nay để tranh thủ quảng cáo cho tác phẩm mới của mình, Giản Ngôn cảm thấy bản thân thực sự quá thông minh.

Ngay cả biên tập của <Thượng Khả> cũng phải gửi tin nhắn biểu dương cô.

Hạ Tu dùng Weibo Nam Tư like cho cô, sau đó vẫn báo cho luật sư riêng của mình giải quyết vấn đề này. Mặc dù Giản Ngôn nói không sao cả nhưng anh vẫn phải cho paparazzi biết, anh không dễ tính như họ tưởng.

Mới đó mà đã đến trước ngày đính hôn của Từ Oánh với Hạ Thần, độ hot trên weibo của Hạ Tu và Giản Ngôn cũng đã giảm xuống.

Hôm đính hôn, Hạ Tu lái xe đến đón Giản Ngôn. Giản Ngôn còn cố tình làm tóc, trang điểm tỉ mỉ, mặc bộ trang phục của Bunny, mỗi bước đi cũng phải cẩn thận từng tí một.

“Hôm nay em đẹp lắm.” Hạ Tu khẽ vuốt sợi tóc bên tai cô, mỉm cười nói: “Thế này mà chụp hình gửi cho Lưu Dịch Tư thì anh ta sẽ rất kinh ngạc cho mà xem.”

“Hả, gửi thật hả? Không thấy ngại sao?”

Hạ Tu: “Thấy thiết kế của mình được mặc đẹp như này, nhà thiết kế như anh ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Anh ta mà vui, có khi còn kiếm được nhiều cơ hội để hợp tác.”

“Kiếm thêm được rất nhiều tiền đấy.” Giản Ngôn nhanh chóng trừng mắt nhìn anh, lần hợp tác trước đó của cô với Bunny cũng kiếm được không ít đâu.

Hạ Tu im lặng cong môi, tập trung lái xe.

Càng tới gần nơi tổ chức lễ đính hôn thì tim Giản Ngôn càng đập nhanh hơn. Bình thường cô chưa bao giờ căng thẳng đến như thế, bây giờ cô không thể không vui mừng vì bộ lễ phục cô đang mặc đã được mua, quả nhiên đồ mượn và đồ mua rất khác nhau.

Nhất là ở những nơi có nhiều người giàu như vậy.

“Sao thế, căng thẳng à?” Hạ Tu nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn, cô thở ra một hơi, nói: “Có một chút.”

Hạ Tu trấn an nói: “Không cần lo lắng đâu, coi như đi ăn bữa cơm thôi mà.”

“Vâng.”

Hôm nay Hạ Thần và Từ Oánh đều ăn mặc rất lộng lẫy, hiện tại những khách mời nổi tiếng cũng đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, tất cả đều chúc mừng hạnh phúc của hai người họ. Tuy Từ Oánh biết trong đó có rất nhiều lời giả dối, nhưng nghe vào vẫn rất bùi tai.

Cô ta nhìn về phía cửa, thấy được ánh mắt chế giễu của Hạ Thần: “Cô ở đây chờ ai thế? Hạ Tu ư?”

Tư Oánh cau cặp mày xinh đẹp lại, nói với anh ta: “Hôm nay đông khách, tôi không muốn cãi nhau với anh.”

Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Thần càng lạnh hơn: “Sao nào? Cứ nhắc tới tên Hạ Tu là cô lại nhạy cảm như thế? Nhắc đến cũng không được à?”

“Anh…”

Từ Oánh vừa mới thốt ra được một từ thì Hạ Cảnh Long đã bước tới, hỏi Hạ Thần: “Lúc nào anh con tới?”

Hạ Thần nhún nhún vai: “Con chịu, ở đây có nhiều người chờ anh ta thật. Cũng chả biết ai mới là nhân vật chính hôm nay nữa.”

Hạ Cảnh Long nhíu mày không nói gì thêm, chỉ bảo thư ký gọi điện xem Hạ Tu đi đến đâu rồi. Thư ký đang chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại thì cửa hội trường đã bị đẩy ra.

Hà Tu kéo Giản Ngôn bước về phía trước, cả hội trường chìm trong yên lặng.

Đàn ông, phụ nữ, mỗi bên một ý nghĩ, cùng nhau bàn tán.

“Cô gái bên cạnh Hạ Tu là ai thế?”

“Không biết, chưa từng gặp bao giờ, nhưng mà bộ váy cô ấy đang mặc là mặt hàng mới nhất của Bunny, mấy trăm vạn liền đó.”

“Này, các cô có nghe nói về chuyện của Hạ Tu với Đường Chỉ sư phụ không? Tôi thấy vóc dáng của hai người này giống nhau lắm.”

“Ý cô đây là tác giả truyện tranh đó sao? Mấy năm này Hạ Tu luôn bị paparazzi viết linh tinh, tôi nghĩ lần này cũng là giả thôi.”

“Ban đầu tôi cũng chẳng quan tâm đâu, nhưng anh ấy lại đưa cô ấy tới đây thế này…”

Vế tiếp theo chẳng cần nói thì ai cũng hiểu rồi, người nào cũng có suy đoán riêng trong lòng. Tới lúc Hạ Tu và Giản Ngôn bước đến bàn họ, bọn họ đều cong môi lên, nở nụ cười ưu nhã.

Đường Chính thấy Hạ Tu đi cùng với Giản Ngôn thì cũng hơi bất ngờ, mãi tới giờ mới phản ứng lại được, vô cùng căm phẫn bước tới chặn đường họ: “Hai người các cậu yêu nhau thì cũng được thôi, nhưng hà cớ gì còn chạy tới lễ đính hôn của người ta mà thể hiện tình yêu thế?”

Hạ Tu liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Trong mắt người nghèo thì người giàu làm gì cũng là khoe khoang sự giàu có, cũng như trong mắt chó độc thân thì tình nhân có làm gì cũng chỉ là khoe ân ái mà thôi.”

Đừng Chính: “…”

Hạ Tu lấy giấy mời của mình ra, quơ quơ trước mặt hắn: “Tôi được mời đấy.”

Đường Chính quay mặt đi chỗ khác, không buồn nói chuyện với anh nữa. Hắn nhìn Giản Ngôn, vẻ mặt thân thiết: “Giản đại mỹ nữ hôm nay đẹp thật đấy, tuyệt đối là hơn hẳn hoa thơm cỏ lạ ngoài kia.”

“Cám ơn anh.” Giản Ngôn nhìn hắn cười cười.

Hạ Tu thấy mấy người Hạ Cảnh Long đang nhìn về phía này thì nắm lấy tay Giản Ngôn, bước vòng qua người Đường Chính: “Tôi đi chào hỏi cái đã.”

“Ờ.”

Giản Ngôn cùng anh đi về phía trước, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Từ Oánh, sắc mặt của cô ta có vẻ không tốt. Giản Ngôn hơi hơi nâng môi, mỉm cười với cô ta.

“Chúc mừng hai người.” Hạ Tu nói chúc mừng với Hạ Thần và Từ Oánh, cả nụ cười lẫn giọng nói vừa thể hiện sự chân thành lại vừa mê người.

Sắc mặt của Từ Oánh lại càng thêm khó coi, còn Hạ Thần vẫn trả lời, sau đó tầm mắt chuyển về phía Giản Ngôn: “Anh không định giới thiệu người đẹp này ư?”

Hạ Tu nói: “Đây là Giản Ngôn, bạn gái của tôi.”

Hạ Thần không ngờ anh sẽ giới thiệu thẳng thắn như thế, hơi ngây người ra. Hạ Cảnh Long với Triệu Dĩnh Phương ngồi bên nãy giờ đều nghe rõ một một đoạn đối thoại của họ, Hạ Cảnh Long quan sát Giản Ngôn một lát, nói với Hạ Tu: “Con có bạn gái lúc nào, sao ta chưa từng nghe con nói?”

Hạ Tu giống như không muốn nói thêm gì với ông, ngắn gọn hai chữ: “Gần đây.”

Kiểu thái độ như này của anh Hạ Cảnh Long đã quen lắm rồi, cũng không buồn để ý nữa, chỉ ngồi nhìn Giản Ngôn chằm chằm. Chuyện của Hạ Tu với một tác giả truyện tranh mấy bữa trước ông cũng có nghe nói, nhưng mà không để tâm nhiều, chẳng ngờ Hạ Tu lại đưa thẳng người tới đây.

Với vẻ ngoài lẫn gia thế của Hạ Tu, thiên kim tiểu thư mấy năm gần đây theo đuổi anh cũng chẳng thiếu, nhưng mà chẳng thấy anh để mắt tới ai cả. Lần này anh lại đưa người tới ra mắt, chững tỏ đã nhận định đó là cô rồi.

Chỉ trong nháy mắt thôi nhưng rất nhiều suy nghĩ nảy ra trong đầu Hạ Cảnh Long, Hạ Tu trước giờ không nghe lời ông, nhưng chuyện hôn nhân đại sự ông không thể không can thiệp.

Vốn là muốn nói chuyện cùng với Giản Ngôn nhưng Hạ Tu lại đưa người ta đi mất, Hạ Cảnh Long cũng không tiện đi theo, dù sao hôm nay cũng là ngày đính hôn của Hạ Thần.

Hạ Thần nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, nhìn Từ Oánh nãy giờ không hé răng, ngồi xuống bên cạnh: “Sao thế, vốn muốn để cho người ta thấy mình xinh đẹp, cuối cùng người ta lại có mỹ nhân khác nên không vui à?”

Từ Oánh ngẩng đầu nhìn anh ta, cau mày không nói. Hạ Thần cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt nặng nề: “Từ Oánh, cô đừng quên người cô gả là tôi, đấy là cô tự chọn, tôi cũng chẳng khoan dung lắm đâu.”

Từ Oánh mím mím môi, cố gắng nuốt xuống sự không cam lòng của mình.

Sau khi Hạ Tu chào hỏi người nhà xong liền kéo Giản Ngôn tới một góc để ăn tiệc. Giản Ngôn nhìn anh đang chú tâm vào đĩa bánh ngọt tinh xảo, nhấp một ngụm nước hỏi: “Vị mỹ nữ chân dài bên kia có phải nữ minh tinh Bùi Anh không?”

Hạ Tu cười: “Ừ, nghe nói cô ấy với tổng giám đốc Tống bên cạnh sắp có tin vui.” (1)

(1) Bùi Anh và Tống tổng là nhân vật chính trong “Chỉ trách lúc trước mắt bị mù” cùng hệ liệt của BLT

“Haizzz.” Giản Ngôn thở dài một tiếng. Mấy buổi tụ họp đông thương nhân này chỉ cần liếc mắt một cái cũng gặp cả mớ minh tinh. Lúc ánh mắt cô lướt qua người đàn ông bên cạnh Tống Nam Xuyên, Giản Ngôn ngẩn người: “Hở, người đàn ông bên cạnh Tống tổng không phải là thần cược sao?”

“Thần cược?” Hạ Tu nhìn cô đầy nghi hoặc.

Giản Ngôn: “Anh không biết à, mỗi năm hắn đều xếp hàng mua túi phúc, lại còn bày bàn mạt chược ở quảng trường nữa cơ. Em nghe an ninh nói năm ngoái hắn đánh mạt chược cả đêm mà chẳng thua ván nào cả.”

Hạ Tu không nhịn được cười khẽ: “Có vẻ như kỹ năng đánh bài của Tiếu tổng tương đối cao siêu, ngày trước Tống tổng may mắn được đánh một ván với anh ta.”

“Kết quả thế nào?”

“Đương nhiên là thua rồi.”

“Haha, ngay cả mặt mũi Tống tổng mà cũng không nể cơ à.”

Giản Ngôn cúi đầu cười, lại nghe anh nói: “Thế còn người bên kia, em có biết anh ta là ai không?”

Giản Ngôn nhìn về phía anh nhìn, thấy một người đàn ông mặc âu phục trắng đang nói chuyện với người bên cạnh: “Em không biết, nhưng mà đẹp trai thật đấy.” Giản Ngôn cảm thấy nếu không đến tiệc đính hôn hôm nay thì quả là một tiếc nuối lớn. Ở đây đâu đâu cũng là tinh anh cả, lại còn đẹp trai nữa mới chết chứ!

Hạ Tu đáp: “Là người em thích nhất, Úc tổng của Úc thị đó.” (2)

(2) Nam chính trong “Đường tâm mật ý” cùng hệ liệt của BLT

Ánh mắt Giản Ngôn sáng lên, là Úc tổng kìa, quốc vương của vương quốc mỹ thực đó, chẳng có kẻ ham ăn nào không thích anh ta hết: “Anh ấy quả là một người đàn ông vĩ đại.”

“Haha.” Hạ Tu bị cô chọc cho cười: “Em cứ khen người ta như thế, anh ghen đó.”

Giản Ngôn nhìn anh, chớp chớp mắt: “Anh ấy giúp chúng ta giải quyết vấn đề về đồ ăn, còn anh thì giải quyết chuyện ăn mặc của phụ nữ, cả hai đều vĩ đại cả mà!!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv