(Cuốn này của Khang)
...Nhật ký 3 năm...
Ngày 2 tháng 12, tuyết rơi...
Thế là xong 1 năm kể từ lúc tôi tỉnh lại. Ôi thời gian! Sao nó trôi chậm như thế!
Nghe bố nói tôi bị tông xe, nằm bất tỉnh suốt một tháng liền khiến ông lo không nuốt nổi cơm. Vậy là tôi bị cái chuyện xui xẻo đó từ ngày 2 tháng 11. Thật là đen đủi.
Khi tôi tỉnh lại, trong đầu tôi như trống không, không thể nhớ được bất cứ chuyện gì. Sau đó 1 tuần, tôi nghe bác sỹ nói, quãng quá khứ 10 năm trước đây của tôi đã không còn. Tôi thực rất bực mình.
Mẹ tôi có lẽ rất quan tâm, yêu chiều tôi. Haha, nói nghe có vẻ hơi giống trẻ con nhưng bà đối với tôi đúng là như thế. Tôi rất muốn nhớ lại quãng quá khứ 10 năm trước, nhưng mẹ tôi nghe đến lại mắng tôi xối xả, tôi rất buồn. Chắc không có gì tốt nên bà mới cư xử như thế.
Chuyện học hành của tôi phải nói là rất êm đẹp. Sau gần 3 tháng đi học, tôi đã nhảy hết cấp 3. Vậy là tôi đã học đại học rồi!
Dương Khang, 10p.m
×=×=×=×=×=×=×=×=×=×=×
Ngày 2 tháng 12, tuyết không rơi...
Kì lạ, hôm nay tuyết không rơi! Chắc tại biến đổi khí hậu nữa.
Mẹ thật kỳ quá! Hôm qua dẫn cả một con bé về nhà, còn nói với tôi rằng con nhỏ đó là con dâu sau này của bà. Bảo tôi phải để ý đến nó, dẫn nó đi chơi, xem phim... Nghe nói là con gái của ông chủ kinh doanh gì đấy, cũng giàu. Hừ, mắt xanh mỏ đỏ, trang điểm lòe loẹt. Nhìn mà tôi muốn đấm cho một phát. Quá miễn cưỡng, tôi lưu sô cô ta rồi bỏ đi. Hai năm nay, đây chính là lần đầu bà tự tiện làm theo ý của mình mà chưa hỏi tôi. Không ngờ được mẹ lại... Thật tình, tôi không hiểu nổi.
Gần cuối năm, bố tôi bận rộn đến quên cả nghỉ ngơi. Nhưng đôi lúc ông vẫn ngồi nói chuyện phiếm với tôi. Bố nói với tôi rất nhiều chuyện, từ cổ phiếu, buôn bán đến thể thao... Hai bố con tôi thường nói chuyện từ sáng đến trưa mới xong. Ông khuyên tôi nên giúp ông xử lý công việc ở tập đoàn. Tôi cũng thuận theo, nói là sang năm sẽ tới tổng công ty làm.
Biết là bố mẹ có chuyện giấu nên tôi đã tự tìm hiểu một số chuyện. Tôi được chuyển từ bệnh viện ở Việt Nam sang vào ngày 2 tháng 11. Quan trọng hơn, tôi từng làm bang chủ của Devil gì gì đó. Việc tìm kiếm này ngốn hết tiền tiêu 1 năm của tôi. Ôi đau lòng. Được rồi, đã thế tôi sẽ tự điều tra quá khứ của mình!
Dương Khang, 9 p.m
×=×=×=×=×=×=×=×=×=×=×
Ngày 3 tháng 11, Việt Nam - trời mưa...
Tôi sốc rồi, quá sốc khi nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây. Không thể tin rằng tôi đã nhớ lại. Tuần trước, nhân lúc bố mẹ đi chơi. Nghe bảo đi 1 tháng xong mới về. Tôi liền bay về Việt Nam, nay đã được một tuần.
1 tuần tương đương 168 giờ đồng hồ. Quay lại lúc mới về, tôi thực sự không biết phải đi đâu cả. Thế là tôi cùng với cái vali lớn mang theo rong ruổi khắp các vỉa hè, kết quả là bị lạc đường. Nhưng thật lạ, vừa đi ngang qua con hẻm nhỏ, đầu tôi hiện lên cảnh đánh nhau của đám côn đồ với một cô gái. Lúc đó tôi đã biết, đấy chính là quá khứ.
Không biết tôi là tốn bao nhiêu tiền xe, chỉ biết là ngồi hết cả tiếng đồng hồ mới tới được khách sạn tốt nhất ở thành phố. Đến đêm, tôi lại dạo quanh một vòng gần chỗ khách sạn, tình cờ gặp một người. Ông ta khóc lóc thảm thiết, dẫn tôi đi một vòng mấy chục chỗ đến sáng mới quay lại khách sạn. Nói thật, tôi chẳng nhớ được gì nhiều.
Tới tối, ông ta lại dẫn tôi đến một ngôi biệt thự khá lớn. Bước vào trong, đầu tôi đau đến mức muốn nổ ra. Giọng nói của ai đó vọng ra trong đầu tôi. Thấy tôi như vậy, ông ta chạy tới đưa tôi ra ngoài dạo một vòng. Tới một ngã ba, tôi tình cờ nhớ lại lúc bị tông xe, cảnh tượng thật khủng khiếp. Máu khắp nơi. Lúc đó, tôi lại ngồi xuống ôm lấy đầu, mọi cảnh tượng ùa về từ đâu. Ngọc, tôi nhớ ra rồi, nhớ được tất cả rồi!
Không biết giờ cô ấy ở đâu? Liệu cô ấy có ghét tôi không?
Không hiểu tại sao bố mẹ lại gọi tôi giờ này. Bảo tôi sắp xếp bay ngay sang Milan, lại còn phải dẫn theo con bé khó ưa ấy. Thôi được, đành phải giả vờ là mình chưa nhớ gì thôi.
Dương Khang, 7 p.m