"Duyên phận có lẽ ông trời đã định sẵn như vậy. Trong một giây phút nào đó, con người sẽ quyết định nắm giữ hoặc buông tay..."
Ngày 1, tháng 11, trời mưa...
Tờ mờ sáng, phòng hiệu trưởng sáng đèn. Ông thầy ngồi trên chiếc ghế da của mình, đôi mắt nhìn người đứng trước mặt. Cậu ta cao lớn, che hết cả ánh sáng từ chiếc đèn điện gần đấy chiếu tới. Ông thở hắt ra một hơi rõ chán nản, nhưng gương mặt lộ vẻ buồn bã không nguôi:
- Quyết định kỹ rồi?
- Đúng thế ạ.
- Tôi biết, em là người suy nghĩ chín chắn, phải có việc nào tác động em mới làm thế này. Tôi ký đơn rồi, sau này có muốn trở lại thì tìm tôi, tôi luôn đồng ý.
- Cảm ơn thầy._ Người đó nhận lấy tập hồ sơ từ tay thầy hiệu trưởng.
Cậu bật dù ra che khi xuống tới hành lang tầng 1. Gương mặt điển trai có phần hơi thất thần. Cậu bước tới bên chiếc BWM của mình một cách chậm rãi từ tốn. Ngồi vào xe, cậu nhìn đồng hồ...
"14 tiếng..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay là ngày học viện nghỉ học sau khi kỳ thi năng lực kết thúc. Học viên được nghỉ ôn bài, đầu tuần sau bắt đầu vào việc kiểm tra học kì. Tất cả mọi học sinh nghe thế đều rất vui, đây là năm đầu nhà trường cho học viên nghỉ ở nhà để ôn thi. Nghe được tin này, Nam thở dài, mặt mày ỉu xìu:
- Ở nhà ôn bài đối với tôi chẳng khác gì đêm đi chôn sống!
- Là sao?_ Ngọc đang chuẩn bị về, nghe cậu ta nói thế thì hỏi.
- Tớ học như thế, ở nhà cày sách đến mấy cũng chả hiểu cái gì...
- Cố gắng, cố gắng đi. Tôi về.
Trời mưa to, ngoài đường xe cộ vì vậy cũng ít hẳn. Ngọc tâm trạng rất tốt, không cần khó khăn lách xe này vượt xe kia cũng có thể về được nhà. Thang máy vừa mở ra, cô đã thấy ngay vẻ mặt ngái ngủ của ông bác già đứng chắn đường. Lông mày cô nhất thời nhíu lại:
- Cái gì nữa đây?
- Bang chủ, giấy tờ mấy hôm trước...
Ngọc giờ mới nhớ, bước ra khỏi thang máy, cô để ý xung quanh. Nhìn tới trước cửa nhà, một tập giấy cao đến mắt cá chân nằm yên vị ở chỗ đó. Cô mở cửa, buồn bực vào phòng khách ôm một đống giấy vứt vào tay ông bác:
- Của ông! Còn gì nữa?
- Còn, còn đống này... cô hãy xem qua.
- Được. Về nghỉ ngơi đi._ Cô ôm xấp giấy, đóng cửa một cái thật mạnh. Đặt xấp giấy xuống bàn, cô mệt mỏi ngã người xuống ghế sôfa. Kể từ lúc nghỉ trưa hôm qua đến giờ, cô vẫn chưa nhìn thấy Khang. Cứ nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng nói của cậu ngày hôm qua, cô lại thấy có chút gì đó quen quen. Ngọc nhắm mắt, đột nhiên nhớ tới lúc ở trong Devil. Hình như là giọng nói đó... và giọng của Khang ngày hôm qua...
Ngọc mở mắt. - Làm gì có chuyện đó chứ?!
Cô lấy điện thoại ở trong túi áo khoác, tìm số của Khang rồi gọi. Từ bên kia truyền tới là giọng nói nữ ấm áp truyền cảm, làm cô khó hiểu: "Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Ngọc gọi đi gọi lại hết bao nhiêu cuộc điện thoại mà kết quả vẫn như thế. Cô mím môi để máy sang một bên, việc nên làm bây giờ là xem qua đống tài liệu dày cộp này. Dù có chút bất mãn nhưng đây là việc của cô, không có ai thay thế nên phải gắng sức mà làm. Làm xong sớm chừng nào tốt chừng đó.
"10 tiếng 30 phút"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên, Khang vẫn đứng nguyên như thế, mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính đang bị mưa dội vào. Hôm nay cậu mặc sơmi cùng jean đen, trông rất mạnh mẽ cá tính. Chiếc đồng hồ trắng nổi bật lên trên tay cậu. Mái tóc rũ xuống che hết cả trán, để lộ ra đôi mắt buồn bã, thất vọng nhìn xa xăm. Đôi môi nhợt nhạt, khô khốc.
Cánh cửa mở ra, mẹ cậu gương mặt lo lắng, nhẹ nhàng bước vào:
- Con... chuẩn bị đồ xong chưa?
- Xong rồi. Chỉ chờ lúc đi thôi._ Khang giọng khàn khàn nói. Đúng lúc đó, một người khác bước vào. Cậu ta nhíu mày nhìn Khang:
- Sao không mở máy? Cậu muốn đi đâu?
Khang quay người nhìn mẹ: - Mẹ ra ngoài đi, con muốn nói chuyện với Nam.
Cửa đóng lại, Nam hỏi tiếp: - Cậu muốn đi đâu?
- Anh. Tớ sẽ sang bên ấy định cư. Mong cậu đừng nói cho ai biết.
- Hừ, thằng điên. Nhìn bộ dạng của mày đi, xem có giống mày không?
- Về đi. Mặc tớ._ Khang nói. Chờ Nam ra khỏi phòng, Khang mới thì thầm: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi."
"9 tiếng 50 phút..."