- Này, nhanh nhanh đi! Sắp tới giờ học chiều rồi._ Trong căn tin học viện Q chỉ còn khoảng chục người ngồi rải rác. Khang và Nam vì phải chờ Ngọc nên dù đã ăn xong vẫn ngồi ở đó. Khang nhìn đồng hồ trên tay, nhanh chóng thúc giục cô. Trong bụng thì cười thầm.
Ngọc dù đã cố gắng ăn, đến nỗi trong bụng không còn chỗ trống, nhưng phần cơm trên bàn vẫn còn... một ít. Cô đập muỗng xuống, buồn bực la: -Sao tôi ăn mãi mà không hết? Hôm nay ai đi lấy cơm hả?! Rõ cố ý nhét hết đồ vào phần của tôi!
- Ai da! Tui không biết. Hôm nay là thằng Khang lấy đó!_ Nam chống cằm, chu mỏ lên nói, vừa cười. Mọi người quay lại nhìn ba bọn họ.
- Cậu được lắm. Tôi sẽ cho cậu biết tay!_ Ngọc tức giận chỉ tay về phía Khang, nghiến răng. - Không ăn nữa. Tôi đi, cậu dọn hộ tôi.
- Haha, được, để tôi._ Khang cười lớn, gật đầu. Nói rồi, cậu bưng dĩa cơm của cô đi khiến Ngọc trố mắt ra nhìn. Mọi người xung quanh ồn ào hẳn lên. Cô chạy theo đến bên cậu, để mặc Nam, không thèm quan tâm.
- Hay chiều nay cậu điểm danh hộ tôi? Chiều nay tôi muốn trốn đi một lát._ Ngọc ghé sát vào tai Khang. Xung quanh càng thêm xì xào náo nhiệt. Nam như sắp chảy máu mũi rồi. Từ lúc nào quan hệ giữa Khang và Ngọc tốt đến như thế?
- Hử? Được. Coi như hôm nay tôi giúp cô việc lớn. Đi đi, lát tôi đem đồ về cho._ Khang nhếch mày.
- Vậy được rồi. Tôi đi đây._ Ngọc quay lưng, vẫy tay với Khang rồi chạy ù ra ngoài. Cô leo tường ra ngoài. Tuy còn khá khó khăn nhưng vẫn nhanh hơn lúc trước. Ngọc mang vẻ mặt trầm lặng lên xe, đạp ga.
Cô lái xe điên cuồng trên đường, vận tốc lên đến 105km/h, cảnh vật xung quanh bị bỏ lại phía sau một cách nhanh chóng. Dừng xe trước một cửa hàng hoa, cô bước vào trong, chọn một bó tuy líp trắng. Ngọc hít một hơi thật sâu, tiếp tục chạy xe băng băng. Đường rất vắng, hầu như không có người nên cô quyết định tăng tốc.
- Mẹ!_ Ngọc đặt hoa trước bia mộ của mẹ mình, nhẹ nhàng ngồi xuống. - Lâu như thế mà con vẫn không hiểu. Tại sao ông ta lại muốn hãm hại mẹ?
Cô nhặt mấy lá khô xung quanh. Đôi môi khô khốc mím chặt lại thành một đường. Nhắm mắt định thần, cô cảm nhận làn gió lạnh buốt thổi qua lớp áo của mình. Nhớ lại quãng thời gian sống vui vẻ trước kia, Ngọc hạnh phúc. Cô mỉm cười, nước mắt rơi ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Số phận thật trêu ngươi, thoáng đó mà 9 năm rồi. 9 năm dài đằng đẵng chứa tất cả mồ hôi và tâm sức của hai bố con cô.
Còn nhớ tới lúc mới sang Mỹ, không phải tự dưng bố con cô giàu có. Bố cô vốn là giám đốc công ty đá quý nhỏ. Vì phải chuyển trụ sở nên tiêu tốn rất nhiều tiền. Trong nửa năm đầu, bố con cô sống rất khó khăn cực khổ. Sau đó, một người đàn ông đem đến một chiếc vali đầy tiền để trước mặt bố con cô. Ông ta kể mẹ cô là ai và muốn giúp đỡ bố con cô với điều kiện...
- Điều kiện gì?_ Bố Ngọc lo lắng.
- Tôi muốn ông tiếp quản công việc của Evil._ Người đó nói.
Bố cô chần chừ: - ... Tôi... đồng ý.
Từ đó, cuộc sống của cô thay đổi. Cô được đi học ở trường danh tiếng, vừa học văn hóa vừa học việc kinh doanh. Ngoài ra, cứ tới đêm, cô lại tiếp tục luyện kiếm với những chuyên gia hàng đầu. Bố cô ngày nào cũng nhận được rất nhiều hợp đồng, tham gia nhiều cuộc đấu thầu mỏ kim cương... nhưng ông chưa bao giờ quên con mình. Ông vẫn cùng cô đi chơi, xem phim, nấu ăn... Cuộc sống không điều gì phàn nàn. Chỉ là... cuộc sống không mẹ khiến cô thấy rất buồn.
- Ở đây lạnh quá! Mẹ lạnh không? Bố bị bệnh rồi, mẹ nhớ dõi theo bố giúp con..._ Ngọc nhìn đồng hồ trên tay, đã 4h rưỡi chiều.
- Không còn sớm nữa, con về mẹ nhé! Con sẽ đến thăm mẹ sau.
Ngọc rảo bước quay về, ngồi vào xe đã thấy tiếng chuông điện thoại reo.
- Cô đi đâu?_ Khang ngồi trong xe mình. Cậu đã cố ý theo dõi cô. Khang đỗ xe ở góc khuất, thấy cô đến đây liền có chút chột dạ. Không lẽ Ngọc biết người phụ nữ trên kia?
- Tôi đi thăm một người. Sao thế? Tò mò à? Mà đã nghỉ rồi hả?
- Ừ. Tôi đang chuẩn bị về nhà, sang nhà tôi ăn tối đi. Bố mẹ tôi bảo tôi mời cô sang ăn.
- Ờ... Tôi chắc về hơi muộn.
- Tôi chờ. Thế đi, bye.
Khang cúp máy, Ngọc thở dài rồi đạp ga hết cỡ, khói bay mù mịt. Khang lạnh lùng lái xe rời đi.