Tình Yêu Của Ác Quỷ Máu Lạnh

Chương 15-2: Ngoại truyện: Người phụ nữ và vụ phóng hỏa.



9 năm trước...

12h trưa.

Tầng 25, chung cư FiveStar, căn hộ cao cấp bậc nhất mang số 251 đang bốc cháy ngùn ngụt. Sau đó là một vụ cháy lớn, thiêu rụi 30 tầng của khu chung cư xa xỉ... Quay lại 25 phút trước...

“Binh...boong...” Trước cửa căn hộ 251, một người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rực như máu, gương mặt trang điểm cẩn thận chu toàn, toát lên vẻ quý phái. Mái tóc chấm ngang vai được làm xoăn cầu kì. Đôi giày cao gót màu đỏ giẫm lên nền đá cẩm thạch.

- Ngọc đâu!_ Mẹ của Ngọc ở trong bếp nói vọng ra.

- Có ạ!_ Ngọc chạy vụt tới, đứng nghiêm chỉnh trước cửa phòng bếp.

Mẹ cô cười dịu dàng: - Con ra mở cửa cho mẹ, chắc là bố con về đấy.

- Eo. Mới gần 12 giờ, bố sao về sớm thế!

- Cái con bé này! Đi nhanh, lí do lí trấu nữa hả.

Ngọc cười cười, bước ra cửa. Cô nhấn nút trên tường, cửa tự động bật ra.

“Cộp cộp cộp...” Tiếng cao gót nện xuống sàn nhà, từng tiếng, từng tiếng một.

“A“. Ngọc hét lên một tiếng. “Không phải bố“. Tiếng hét của Ngọc làm mẹ cô hớt hải chạy tới. Bà nhìn người phụ nữ trước cửa, hơi nghiêng đầu, người phụ nữ này bà chưa từng gặp. Như biết được suy nghĩ của bà, người phụ nữ trước mặt mỉm cười, bước tới thêm vài bước.

- Chào chị._ Giọng nói cô ta đầy tự tin. “Cộp... cộp...” Dừng chân trước cái bàn trà ở phòng khách, cô ta đặt lên trên một tập gói gém cẩn thận. Sau đó, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, vắt chéo chân lên nhau. - Chị không muốn... xem nó là gì sao?

- Cô là ai?

- Chị thật lòng không nhớ tôi, hay là đang cố tình không nhớ?

- Vậy tôi quen cô? - Mẹ Ngọc lấy tay che miệng, giả vẻ thảng thốt: - Lạ quá, nhìn cô thấy rất ngứa mắt nha_ Bà nói.

-..._ Cô ta đen mặt. Mẹ Ngọc bước đến bên cạnh cô ta, cầm tập giấy trên bàn... bằng cả hai tay. “Roạtttttt...”

- Chị...

- Tôi làm sao, làm sao hả! Nói cho cô biết, tôi là rất ghét mấy kẻ vô lý như cô.

- Tôi vô lý? Chị nói xem vô lý ở đâu hả?_ cô ta đứng phốc dậy. Ngọc đứng gần đấy, vô thức cầu nguyện cho cô ta.

- Cô vào nhà của tôi, ngồi ở đây, còn cả cái này nữa._ Bà cầm tập giấy vừa xé xong lên trước mặt cô ta, nói tiếp: - Là cái quái gì mà cô đem tới đây? Rõ ràng không quen cô, tôi nói rồi kia mà. Ngọc, vào lấy điện thoại ra đây cho mẹ.

Ngọc chạy vào phòng ngủ của mẹ cô, lấy cái điện thoại xong liền ra ngoài. - Mẹ._ Bà cầm lấy điện thoại, gọi đi: “Cậu đến nhà tôi ngay, có việc cho cậu đấy. Cần thiết, dẫn thêm mấy tên to con trong bang đến đây”

- Chị... Chị muốn làm gì._ Cô ta mặt cắt không còn một giọt máu.

- Tôi à... Muốn xã hội này bớt mấy kẻ điên mà thôi. Mà cô biết không, cô... cũng nằm trong số đấy đấy!

- Chị... Tôi... Chị... là Băng?

- Đúng.

- Vậy... trong tòa nhà này còn ai tên này không?

- Ai (ý là Haiz ý! ^^)... Cái đó cô phải tìm hồ sơ mua nhà! Tôi ấy, không biết._ Ngừng một lát, bà lên tiếng: - Trông cô cũng không tồi, một ngày được bao nhiêu tên cưng chiều?

Cô ta mặt đỏ tới tận mang tai. Thân là thư ký chủ tịch, bây giờ lạo biến thành... thật là.

Trong lúc mẹ Ngọc không chú ý, cô ta đã nhanh chóng cuốn ra khỏi nhà. Nhanh- gọn- lẹ làm cho bà tức điên muốn chết. Bà thầm chửi rủa cô ta, điên ở đâu không điên lạo chạy đến nhà bà nổi tính. Nhưng, điều làm bà lo lắng chính là cái mùi là lạ kia. Từ lúc cô ta ra ngoài, trong nhà vương lại một mùi rất khó chịu, như là... dầu hỏa?

Cô ta đi ra khỏi cửa, liền ngồi lên chiếc xe đỗ trước tòa nhà.

- Chị ta không thèm đọc, cầm lên xé luôn thưa chủ tịch.

-... Nóng tính như vậy... Thiêu luôn đi._ Giọng ông ta lạnh lùng.

Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc điều khiển chỉ có một nút. Nhấn nút đó, tất cả trước mắt sẽ tiêu tan. Cô ta cuối cùng cũng nhấn, đồng lúc chiếc xe vọt đi.

- A, mẹ ơi... có mùi khét.

- Đâu hả con?_ Mẹ Ngọc đi tới, Ngọc liền chỉ về phía cửa. Bỗng, ngọn lửa bùng lên, lan ra khắp nhà.

- Á. Cháy! Cháy rồi! Có ai không? Cứu, cứu!

- Bố ơi! Bố ở đâu? Về nhà nhanh đi! huhu! Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?_ Ngọc mặt mũi tèm nhem nói.

- Không đâu con! Con sẽ sống! Con phải sống! Nào đi nhanh thôi con!._Sau một hồi lâu, ngửi đầy khí khói độc, bà trả lời Ngọc. Bà kéo tay Ngọc đến ống dẫn khí, đẩy cô vào trong.

- Con ra ngoài đi, nhanh lên.

- Mẹ, còn mẹ thì sao?_ Ngọc quay lại hỏi. Bà chỉ vuốt ve mặt cô một cái rồi nói. - Con ra đi! Ngoan.

Ngọc chui được ra ngoài, mặt cô tèm nhem: - Mẹ! Sao mẹ không chui ra!

- Mẹ không ra được, chỗ này quá nhỏ. Con gái, con chạy đi, chạy nhanh đi! Khụ khụ... Mẹ xin lỗi!

- Không! Mẹ! Mẹ ơi!

“Rầm” một tiếng, mảng tường lớn rơi xuống, chia cách hai mẹ con. Ngọc đau đớn, nước mắt rơi như mưa, mặc kệ mọi thứ có sụp xuống, cô vẫn cứ khóc, khóc mãi...

- Này! Cậu à! Đám cháy to lắm, chúng ta đi thôi._ Một cậu bé trạc tuổi Ngọc từ phía sau chạy tới. -Thôi mà, chạy nhanh đi, nhanh lên! Chúng ta cùng ra khỏi đây._ Cậu bé dễ thương mặt mũi lấm la lấm lép đầy những vệt đen. Cậu lay lay vai cô rồi cầm tay cô chạy thật nhanh, thoát khỏi tòa nhà đang cháy lớn. Cô bé vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Tạm biệt mẹ. Con sẽ nghe theo lời mẹ nói, con sẽ ngoan.”

_________________________

Chào mọi người!

Hôm nay mình ra chap mới. Cuối cùng cũng thi xong.

Mong mọi người nhận xét giúp mình cách mình viết truyện, bởi vì có bạn nói truyện này... đọc hơi chán, chưa có nhiều y.tố đủ thứ loại.

Mong m.n góp ý ạ!!!!

Thanh kiu m.n nhiều!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv