Vũ Phong từng hỏi Kiều Ân, thứ này thật sự thần kỳ như vậy sao, dù sao anh cũng từng thấy Kiều Ân bỏ loại thuốc thần kỳ trong truyền thuyết vào kẹo cao su của mình như hạt
đậu, có cảm khó chịu hay không cũng nhai hai cái một lúc.
"Em rất bận, không có thời gian làm nhiều như vậy."
Kiều Ân vẫn dựa vào thành ghế bên cạnh, làn da trắng nõn, chân dài eo thon, trên chiếc cổ mảnh khảnh còn có một nốt ruồi đỏ khiến người ta muốn cắn đứt!
Vũ Phong cất lọ thuốc quý giá này đi, liếc nhìn cô, anh nghiến răng nghiến lợi:
"Em bận rộn như vậy à! Anh thấy em còn rất nhiều thời gian rảnh, còn có thời gian đi tìm bố mẹ ruột."
Kiều Ân nhắc lại một cách nghiêm túc:
''Em thực sự rất bận.''
Chỉ là sự hờ hững ở đuôi mắt khiến lời nói của cô không thuyết phục chút nào!
''Chậc.''
Vũ Phong cũng không thèm tranh cãi với cô, như nhớ ra điều gì đó, nói:
''Đúng rồi, có người đang điều tra thông tin về em. Người này tìm kiếm thông tin của em khắp thành phố, anh muốn cho em xem..."
"Không có hứng thú.''
Kiều Ân bây giờ chỉ muốn tìm ra bí ẩn về gốc gác của mình.
"Họ sắp tìm ra thông tin về em đấy, mặc kệ thật sao?"
Kiều Ân lãnh đạm, tàn nhẫn:
''Anh hãy giúp em giải quyết nó đi."
Vũ Phong quản lí một doanh nghiệp ngầm, thị trường chợ đen xung quanh thành phố đều do anh đứng tên, quyền lực của anh thậm chí còn mở rộng đến Bắc Kinh.
Cô và Vũ Phong tình cờ gặp nhau, cô cứu Vũ Phong một lần, Vũ Phong cũng giúp cô.
Đó không phải là tình bạn vào sinh ra tử, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Vũ Phong, anh cũng là một trong số ít người biết danh tính của cô.
Vũ Phong vui vẻ đồng ý, loại thuốc này đã xuất hiện trên thị trường chợ đen, Kiều Ân là một bác sĩ giỏi, nhờ có Kiều Ân mà anh có được nó.
''Được."
"Vậy em đi trước."
Kiều Ân cũng không định nán lại, đứng dậy nói:
"Có việc gì thì gọi cho em."
Thấy cô đi, Vũ Phong áp chế trong mắt bất đắc dĩ:
"Hiểu rồi."
Lúc này anh mới nhớ tới nhà họ Trương, muốn hỏi có cần anh để mắt tới nhà họ cho cô nhẹ lòng không, nhưng thấy Kiều Ân đã đi xa rồi. Thôi, dù sao bọn họ chỉ là những kẻ ngu ngốc, sớm muộn gì họ cũng sẽ hối hận.
Sau khi rời khỏi phòng khám, Kiều Ân cũng không vội quay về, cô vẫy một chiếc taxi bên đường, đi đến trung tâm mua sắm ít đồ.
Không có sự kiểm soát của giao thông, vào tầm giờ cao điểm trung tâm rất đông đúc, tài xế taxi không để lái xe vào.
“Cô gái, phía trước đang tắc đường, tôi cố đi vào nhưng không được, cô tự mình đi một đoạn đi, không thành vấn đề chứ?"
"Được, không vấn đề!"
Kiều Ân liếc nhìn hóa đơn trên đồng hồ, lấy tiền ra đưa cho tài xế rồi ra khỏi xe.
Con đường dài hai bên đường đều ở cạnh sông, các trung tâm mua sắm chỉ nối nhau qua những chiếc cầu.
Kiều Ân đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy phía trước bên trái có người kêu to:
"Có người rơi xuống nước!"
Có rất nhiều người trên đường ngay lập tức vây quanh họ.
"Trời ạ, có người rơi xuống nước."
"Tôi thấy một đứa trẻ hình như đang cố nhặt đồ, rồi trượt chân rơi xuống!"
''Ai biết bơi không?''
Ai đó trong đám đông hét lên, có rất nhiều người vây xem, nhưng có vẻ không ai biết bơi.
Trong đám đông người xem, Kiều Thanh và hai cô gái cùng lớp tình cờ ở gần đó. Khi tai nạn xảy ra, họ cùng nhau đứng nhìn xuống, nước chảy xiết nhìn mà hãi. Một cô gái thì thầm với cô ta:
''Thanh Thanh, tớ nhớ cậu đã đăng ký lớp học bơi trong kỳ nghỉ hè ..."
Một người lớn đứng bên cạnh nghe thấy, ông cụ mừng rỡ hỏi:
"Cô bé, cháu biết bơi à? Hay quá, đứa trẻ đó sắp chết đuối rồi, cháu cứu nó đi..."
Ông già có một giọng rất nói lớn, thu hút những người xung quanh đều nhìn qua.
Ai cũng muốn cứu người, nhưng không ai biết bơi.
Kiều Thanh nhìn nước dưới dòng sông, nước sông không thể sạch bằng nước trong bể bơi cao cấp. Khi nhìn thấy nước sông đục ngầu, cô ta lập tức cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ghê tởm. Nó quá bẩn, dòng chảy thì quá nhanh, cô ta có thể chết đuối nếu xuống đó, vì vậy cô ta sẽ không thể mạo hiểm vì một người mà cô ta không biết.
Nhưng có bao nhiêu cặp mắt chờ mong nhìn, cô ta không thể từ chối, Kiều Thanh đạo đức giả cắn môi, đôi mắt ngấn nước khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ áy náy:
''Tôi mới học bơi được mấy ngày, bơi chưa được tốt... Đi xuống chưa chắc đã cứu được người, nếu không tôi sẽ gọi anh trai tôi đến, anh ấy cũng ở gần đây."
Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại di động ra, nhiệt tình gọi điện.
Ông lão bên cạnh rất muốn nói hiện tại không có thời gian gọi người, nhưng bọn họ hiển nhiên không muốn đi xuống cứu chỉ có thể đứng ở ven đường lo lắng.
Sóng cao đến nỗi đứa trẻ đang vùng vẫy sắp bị nhấn chìm.
Những người xem gọi cảnh sát đến, họ cố gắng tìm những thứ có thể nổi như chậu, dây thừng...
Lúc này, một bóng người mảnh khảnh kiên quyết chen qua đám người, đặt túi ở bên cạnh rồi nhảy xuống.
''Kiều Ân?!"
Có mấy cô gái đi cùng Kiều Thanh nhận ra Kiều Ân, kêu lên một tiếng, nói với Kiều Thanh đang gọi điện cho Triệu Doanh.
''Kiều Thanh, đó không phải là chị gái cậu sao?''
Mọi người trong trường trung học, đều đã nghe nói về việc gia đình họ Trương có một đứa con gái nuôi, họ cũng nghe nói rằng bố mẹ thật đã đến đón đi, họ là những người nghèo sống ở vùng ngoại ô.
Sao Kiều Ân không theo về Tháp Quy, lại xuất hiện ở đây?
Kiều Thanh cũng ngạc nhiên há hốc mồm, cô ta thực sự không ngờ rằng lại gặp Kiều Ân ở đây.
Dòng nước bên dưới chảy rất xiết, Kiều Ân nhận ra rằng việc đưa người lên sau khi xuống đây, thật không dễ dàng như vậy.
Đứa trẻ bị đuối nước rơi xuống nước hoảng loạn, túm lấy cổ cô đập liên hồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cả cô cùng đứa bé sẽ bị kéo vào vòng xoáy do dòng nước tạo thành mà thôi.
"Đừng đánh nữa, còn đánh nữa, ta đánh ngươi!''
Cổ Kiều Ân bị trầy xước, sau tai còn rất đau rát, ở dưới nước cô cũng không thể an ủi đứa trẻ đang hoảng sợ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng.
Đôi mắt đứa trẻ ướt át như những viên ngọc đen xinh đẹp, như thể nó đã nghe thấy lời của cô, động tác tóm lấy cô nhẹ nhàng hơn. Khuôn mặt nhỏ bị bùn trong nước làm bẩn, không còn nhìn rõ.
Kiều Ân lợi dụng đứa trẻ di chuyển chậm chạp, vỗ vào gáy nó đánh bất tỉnh, một tay ôm thân thể mềm nhũn của đứa trẻ bơi vào bờ...
Mấy lần sóng ập vào, kéo theo đứa trẻ trên tay, cô lại uống được vài hớp nước sông!
Trên cầu.
Triệu Doanh bước gần tới lo lắng, anh ta nhanh chóng chen vào đám đông, ánh mắt tìm Kiều Thanh nhanh chóng sải bước tới. Nắm lấy cánh tay của Kiều Thanh, anh ta lo lắng kiếm tra từ trên xuống dưới.
"Này, em không sao chứ?''
Thấy anh ta đi tới, Kiều Thanh nở một nụ cười ngọt ngào ngượng ngùng, lắc đầu.
"Em không sao."
Triệu Doanh thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao là may rồi, buổi tối mình cùng nhau ăn cơm đi.''
Sau đó, anh ta mới chào hỏi những người bạn của Kiều Thanh.
"Xin chào, cảm ơn các em đã giúp anh chăm sóc Thanh Thanh."
Hai bạn học của Kiều Thanh lập tức sáng mắt lên, vội vàng nói:
"Chào tiền bối, không có gì đâu ạ."