Vương Hạo Hiên cũng không phải loại người ai cũng để ý, đặc biệt là ở phương diện tình cảm nam nữ, anh ta còn chưa từng thấy Vương Hạo Hiên rung động với ai.
Cho nên lúc công ty quản lý sắp xếp cho anh ta một công việc, anh ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, rời đi ngay lập tức.
Làm thế nào mà sau khi trở lại, tình hình này có chút không thích hợp!
"Vương Hạo Hiên, Ân Ân nhà tôi mới 18 tuổi, còn phải thi đại học! Cậu đừng có làm liều!''
Vương Hạo Hiên rũ mí mắt xuống nhìn vòng đeo tay màu bạc trên tay mình, thật đúng là đẹp, đôi môi mỏng của anh cong lên:
"Ừ, vừa vặn trưởng thành.''
Nhìn kìa?!
Trạch Dương khuôn mặt xanh lét!
"Tôi không đồng ý, cho dù muốn yêu đương, thì phải chờ em ấy thi đại học xong rồi nói sau.'
Ngoài dự đoán của Trạch Dương, người đàn ông kiêu ngạo rất bình tĩnh, trả lời theo lời nói của anh ta.
''Được.''
Trạch Dương tựa như tin không tin nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của anh, nhìn thế nào cũng vẫn thấy hoài nghi.
"Vậy cậu vừa..."
Vương Hạo Hiên bị anh ta làm phiền cầm hộp thuốc lá lên, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điếu thuốc lá trong hộp. Môi mỏng cắn điếu thuốc lá mảnh khảnh, bị anh ngậm sinh ra ra vài phần gợi cảm, cắt ngang lời Trạch Dương:
"Nói chuyện bình thường mà thôi.''
"Cậu nói chuyện bình thường?"
Trạch Dương vừa định nói, vừa rồi anh còn cởi áo ra!
Vừa rồi anh để lộ body như vậy, chim sẻ trên trời đều bị anh quyến rũ xuống...
Vương Hạo Hiên nhấc chân đá Trạch Dương mộy cái.
"Được rồi, cậu muốn nói gì tôi đều biết rồi. Trong lòng tôi hiểu rõ, cậu tự lo cho bản thân mình đi.''
Trạch Dương:....
Anh ta còn đang độc thân, có cái gì lo lắng?
Trong phòng bệnh, Kiều Ân cùng Kỳ Thần tán gẫu vài câu, chuông điện thoại trong túi liền vang lên.
Cô lấy điện thoại ra và nhìn.
Điện thoại của Trương Vi Dân.
Kiều Ân cũng lười nhận cuộc điện thoại này, đãi ngộ giống như Kiều Thanh, trực tiếp kéo số điện thoại của ông ta vào danh sách đen.
Kỳ Thần thấy cô nhướng mày ném điện thoại vào trong túi, lo lắng nhỏ giọng hỏi cô:
"Chị ơi, có phải điện thoại của người xấu không?''
Nếu không vì sao cậu lại cảm giác được vẻ phiền não của Kiều Ân.
Khi nhìn thấy số điện thoại đó, tâm trạng của chị rõ ràng không còn tốt như vừa rồi.
Kiều Ân chưa từng thấy qua một cậu bé có suy nghĩ thấu đáo như vậy, đưa tay xoa tóc cậu. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Kỳ Thần, tâm trạng Kiều Ân lập tức tốt hơn nhiều:
"Không phải, chỉ là cuộc gọi quảng cáo làm phiền thôi.''
"À."
Vương Kỳ Thần rất thông minh, tuổi còn nhỏ nhưng cậu đã hiểu được rất nhiều thứ, Kiều Ân nói là cuộc gọi quảng cái chẳng qua là muốn dỗ dành cậu mà thôi.
Nhưng cậu cũng không vạch trần, còn nghiêm trang nói với Kiều Ân:
"Cậu út của em chuyên trị những quảng cáo như vậy! Sau này nếu có người lại gọi đến để 'quảng cáo' làm phiền, chị có thể nói với cậu út của em, cậu ấy đặc biệt rất lợi hại.''
"Cái gì đặc biệt lợi hại?''
Trạch Dương và Vương Hạo Hiên ở bên ngoài nói chuyện xong lại tiến vào.
Vừa tiến vào liền nghe được tiểu tử kia đang khen ngợi cậu mình, tình huống này như mặt trời mọc đằng Tây vậy. Phải biết rằng, Vương Kỳ Thần tuy rằng nghe lời Vương Hạo Hiên, nhưng tiểu tử này trong lòng phản nghịch, ai cũng không khuất phục.
Để cho cậu khen một ai dod, so với để cho cậu lên trời còn khó hơn.
Cố Tam cười đáp lời:
"Kiều tiểu thư vừa mới nhận được cuộc điện thoại làm phiền, tiểu thiếu gia đang nói lần sau nếu lại gặp phải loại tình huống này, nên tìm Vương Tổng để giải quyết.''
"Tìm anh cũng được."
Trạch Dương nói xong liền bỏ qua đề tài này, hỏi Kiều Ân:
''Ân Ân, tối nay muốn ăn cái gì, buổi tối anh
mời em!''
Cô không chú ý lắm, Kiều Ân rũ mí mắt xuống:
"Gì cũng được.''
"Gì cũng được? Vậy thì không dễ làm."
Trạch Dương hai tay đút túi, khuôn mặt tuấn tú, màu tím trên tóc đã bị anh ta nhuộm thành màu đỏ, màu đỏ rực giống như lông chim, phóng đãng:
"Vương Hạo Hiên, còn cậu thì sao, có gì muốn ăn không?''
Ánh mắt Vương Hạo Hiên nhìn về phía Kiều Ân, nữ sinh mặc áo hoodie có vẻ ngầu xuất chúng, trầm giọng nói:
"Ăn lẩu đi.''
Anh nhớ rõ lần trước khi cho cô chọn đồ ăn, cô liền chọn một món ăn vặt giống như lẩu. Còn đặc biệt thêm một thìa dầu cay đỏ vào đó, hương vị nóng hổi kia, bây giờ anh vẫn còn nhớ như in.
"Lẩu?"
Trạch Dương buồn bực nhìn anh:
"Không phải cậu không thích ăn những thứ này sao?''
Thay đổi tính cách?
Cố Tam cũng tò mò nhìn anh, Vương Tổng chỉ thích khẩu vị phương Bắc, không phải không thích ăn cay sao?
"Tự nhiên muốn ăn một chút, cũng không tệ."
Anh dừng lại một chút nói:
"Nếu đã ăn lẩu thì không nên ăn ở bên ngoài, tôi sẽ làm.''
"Trạch Dương, cậu đi mua đồ đi, không thành vấn đề chứ?"
Cố Tam như há hốc miệng.
Vương Tổng muốn tự mình xuống bếp?
Trạch Dương phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay tỏ thái độ đồng ý:
"OK, tôi mua. Ha ha, chỉ cần cậu nấu, bảo tôi mua cái gì cũng được.''
"Cố Tam, cậu đi nói với bác sĩ của Kỳ Thần một tiếng, tối nay cậu ấy sẽ không ở bệnh viện."
"Được."
Cố Tam lập tức đi tìm bác sĩ.
Kiều Ân vừa nhìn, hịn như cô cũng không sao, vì thế chủ động nói:
"Còn tôi thì sao? Tôi có thể giúp gì cho anh?''
Vương Hạo Hiên đối diện với đôi mắt rực rỡ như tinh hà của cô, con ngươi thâm thúy thanh âm vừa khàn vừa trêu người:
"Em cái gì cũng không cần làm, chờ ăn cơm là được.''
Kiều Ân còn tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng tay cô bị thương, muốn giúp đỡ cũng không giúp được gì nhiều.
Nếu Vương Hạo Hiên không để cô hỗ trợ, sau khi trở về biệt thự, cô dứt khoát mang theo tiểu tử kia lên lầu chơi máy tính.
Các loại trò chơi trên máy tính của cô rất đa dạng và mới mẻ, một số phần mềm trò chơi trong nước chưa được ra mắt, máy tính của cô cũng có. Nhưng cũng có thể trực tiếp cài vào máy, phải dùng máy chủ nước ngoài để đăng nhập.
Vương Kỳ Thần hoa cả mắt.
Kiều Ân ở một bên hướng dẫn cậu cách dùng máy tính, sau đó ở một bên chơi điện thoại.
Hai giờ sau, Trạch Dương đã gọi xuống dùnh bữa tối ở tầng dưới.
Kiều Ân dẫn Kỳ Thần xuống lầu.
Dưới lầu đã có một mùi lẩu nồng đậm, Trạch Dương và Cố Tam đang ở bên cạnh nồi chào hỏi nàng:
"Ân Ân, mau đến đây, rửa tay ăn cơm.''
Cố Tam trong tay bưng thức ăn đi ra, cũng cười ha hả nói:
"Kiều tiểu thư, có thể chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Cô dẫn Kỳ Thần đi rửa tay rồi quay lại, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông đeo tạp dề màu xanh đậm từ phòng bếp đi ra.
Thấp giọng gọi cô.
"Lại đây ăn cơm."
Kiều Ân niệm đuôi mắt nhướng lên, có chút ngoài ý muốn.
Thật đúng là anh đang nấu cơm à?
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, Kỳ Thần nháo nhào đòi ngồi bên cạnh cô
Người của Vương gia một lớn một nhỏ ngồi ở cạnh cô, một trái một phải giống như hai hộ pháp. Trạch Dương cũng không xen vào được, chỉ có thể cắn răng ngồi đối diện, tức giận nhìn chằm chằm ba người ngồi cùng nhau, thầm hận tay chân mình không đủ nhanh nên bị cướp vị trí.
Kiều Ân không chú ý bên cạnh mình ngồi là ai, cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Có một đôi đũa đưa tới, giọng nam tính trên đỉnh đầu thấp giọng truyền đến:
"Đũa đây.''
"Chị, bát của chị."
Vương Kỳ Thần không cam lòng tụt lại phía sau, hiến ân tình lấy chén cho Kiều Ân.
Kiều Ân tay trái nhận lấy đũa, bên phải cầm lấy bát, nói một tiếng:
"Cảm ơn.''
Sau đó, tất cả sự tâm trú của cô được đặt trên bàn ăn.