Kiều Thanh là cái gì chứ, thành tích bình thường, vẻ bề ngoài cũng bình thường. Chỉ là điều kiện gia đình cũng không tệ, biết cách ăn mặc thích lại chụp ảnh, dựa vào quan hệ trong gia đình để leo vào Trương gia, lại giống như một bạch phú mỹ nổi danh.
Người trong giới danh học chân chính ở thành phố nhỏ này, căn bản khinh thường những người có xuất phát bằng việc kí sinh trên người khác, những chuyện như vậy người ta cảm thấy rớt giá.
Kiều Ân nếu như nguyện ý, so với Kiều Thanh nếu có ra mặt sẽ có lợi thế hơn nhiều, đáng tiếc Kiều Ân lại không muốn.
Bà hiếm khi thấy một cô gái trẻ, nhưng tâm tình nặng nề như vậy.
Có một số chuyện, ngay cả người bốn mươi tuổi như bà cũng không nhịn được bội phục.
''Dì nghe Vũ Phong nói qua chuyện con gặp phải ở trường học, vốn muốn đi thăm con nhưng lại nghĩ hiện tại con đang ở cùng anh trai. Dì không tiện qua, chỉ có thể chờ con tới đây.''
"May mắn tay con không việc gì, bằng không mấy người trong bộ phận thiết kế kia mà biết sẽ phát điên."
Bà tự mình vắt cho Kiều Ân một ly nước cam, đưa qua:
"Nước cam yêu thích của con, dì thêm chút đường rồi, uống thêm chút vitamin đi.''
Kiều Ân nhận lấy ly nhấp một ngụm liền đặt xuống, xoa xoa lông mày nói:
"Dì Viên, dì không cần tự chuẩn bị những thứ này cho con, bình thường con cũng rất ít khi tới đây.''
Cô biết trong tủ lạnh trong phòng làm việc của Viên Vĩnh Cầm lúc nào cũng đều để cam tươi, bên ngoài rất nhiều người cho rằng Viên Vĩnh Cầm thích ăn cam. Nhưng chỉ có Kiều Ân biết, Viên Vĩnh Cầm là vì cô mà chuẩn bị.
Nguyên nhân đơn giản là bởi vì một lần tình cờ phát hiện ra rằng cô không ăn các loại trái cây khác, chỉ có cam là ngoại lệ.
Bà cùng Vũ Phong, thường xuyên vắt nước cam cho cô uống.
Viên Vĩnh Cầm lại trừng mắt nhìn cô một cái, trách không đáp ứng:
"Vậy làm sao được, con tới đây dì không thể để cho con ngay cả cốc nước cam cũng không có để uống được chứ?''
Đời này bà không có con, ngay cả người trong nhà cũng đối xử không tốt với bà. Có thể nói bà chính là cô gia quả nhân, Kiều Ân đối với bà mà nói không chỉ là ân nhân, đối tác, càng giống như một người thân.
Có một số lời, bà không muốn nói ra, nhưng tình cảm này vĩnh viễn trong lòng sẽ không thay đổi.
Bà biết tính cách của Kiều Ân, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Trương, những người nhà họ Trương lại dối trá lạnh lùng, Kiều Ân trong hoàn cảnh từ nhỏ có thể coi là thiếu tình cảm.
Bà nói một câu, liền chuyển đề tài, cười nói:
"Tiểu Ân, bộ phận thiết kế và tiếp thị bọn họ đang nát óc nghĩ ra bản thảo. Thế nào rồi, con có bản thảo thiết kế nào không?''
''Xin lỗi, thời gian này bận việc đi học cho nên không có thời gian làm. Mấy ngày nay nghỉ, con tranh thủ vẽ vài cái, dì để bọn họ xem có dùng được hay không?''
Kiều Ân từ trong túi cô mang theo lấy ra mấy tờ giấy A4, trên đó vẽ mấy đồ họa.
Viên Vĩnh Cầm quý trọng đón tiếp, còn chưa nhìn mặt mày đã giãn ra, đã cười nói:
"Đồ của con còn có thể không tốt sao? Con có biết bên ngoài có bao nhiêu đầu săn mồi muốn tìm con không? Đồ trang sức con thiết kế đều đã nhiều lần giành được giải thưởng quốc tế, các nhà thiết kế đa tài nổi tiếng trong ngành, hiện tại còn có ai không biết tên con?"
Người bên ngoài đều biết tập đoàn Thừa Phong có hai pháp bảo, tương đương với cây lắc tiền của tập đoàn, một là các đại viện tuyến quốc gia.
Một là Seven, thương hiệu kim cương cao cấp.
Seven mang phong cách thiết kế độc đáo của riêng mình, phổ biến trên toàn thế giới. Mỗi năm các tuần lễ thời trang, trang phục thương hiệu lớn, các người hợp với đồ trang sức của seven.
Vì vậy, các ngôi sao lớn trong nước, các nhà sản xuất nổi tiếng tự hào về việc đeo Seven.
Còn chưa có mấy người biết sau lưng Seven nổi danh là nhà thiết kế quỷ tài S, là một học sinh trung học vừa tròn 18 tuổi.
Dù sao trong việc thiết kế này, nam giới sẽ chiếm cứ địa vị chủ đạo trong giới, tám chín phần đều là nam giới.
Kiều Ân lại phá vỡ truyền thống này, bà luôn cảm thấy hình như không có chuyện cô gái trước mắt này không làm được, trừ phi cô không muốn làm!
"Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới lần này con muốn không tham gia?"
Bà cất bản thảo thiết kế và đột nhiên hỏi Kiều Ân.
Kiều Ân hoàn toàn không có hứng thú:
"Không tham gia.''
Viên Vĩnh Cầm tiếc nuối nói:
"Lần này bên Bắc Kinh sẽ có rất nhiều đại gia đến, kỳ thật nếu như con chịu lộ diện..."
Kiều Ân nếu như chịu lộ diện, cô nhất định sẽ gây chấn động.
Thế nhưng Kiều Ân vẫn là thái độ kia, thờ ơ giơ tay lên:
"Không muốn đi, con không quan tâm đến những nơi đông đúc.''
"Dì biết, chính là mỗi lần đều không hết hy vọng hỏi con, lỡ con muốn đi thì sao."
Viên Vĩnh Cầm thở dài.
Biết rõ cô sẽ cự tuyệt, mỗi lần nói đến bà vẫn nhịn không được... Luôn muốn để cô lộ mặt, sẽ là cú tát vào mặt những người mắt mù kia.
Kiều Ân đã đưa đồ cho bà, không định ở lại lâu, nói chuyện với bà vài câu, vừa lúc người ở bộ phận thiết kế gõ cửa ở bên ngoài, Kiều Ân thuận thế vào thang máy đi trước.
..........
Từ tập đoàn Thừa Phong đi ra, Kiều Ân không vội vàng trở về, bên cạnh chính là trung tâm thành phố, cô không khỏi nghĩ tới tiểu Bánh Bao trong bệnh viện, khóe miệng nhếch lên. Vừa lúc không có việc gì làm cô định đến bệnh viện thăm chú Trần, thuận tiện có thể đi thăm tiểu tử còn đang nằm viện.
Nếu muốn đi, cô dứt khoát sẽ đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, xem có thứ gì trẻ con chơi hay không, mua cho nó một món đồ chơi nhỏ.
Dù sao lần trước cậu bé đem giường bệnh nhường cho mình, nhân tình này cô còn chưa trả.
Tâm trạng của Kiều Ân cũng không tệ lắm, cho tay vào đi về phía trung tâm thương mại.
Cô không chú ý tới sau khi cô đi rồi, sau lưng còn có người đuổi theo, là Trương Vi Dân ngồi ở đại sảnh chờ gần hai tiếng đồng hồ.
"Thật sự là Kiều Ân?''
Trương Vi Dân từ xa nhìn bóng lưng nữ sinh rời đi, đi qua quầy lễ tân đi nghẹn một bụng tò mò, chỉ vào bóng lưng Kiều Ân nói:
"Xin chào, nữ sinh vừa mới đi ra kia, cậu có biết không?''
Kiều Ân bình thường đi thang máy đặc biệt, lễ tân có từng gặp cô vài lần. Nhưng diện mạo và khí chất của cô đều quá xuất chúng, rất ít người gặp qua sẽ quên.
Cho nên lễ tân nhìn thấy bóng lưng cô, liền bừng tỉnh đại ngộ cười nói:
"Ngài nói vị tiểu thư kia ạ, vị tiểu thư kia là khách quý của Viên tổng chúng tôi, ngẫu hứng sẽ đến công ty tìm Viên tổng..."
Lễ tân nói xong liền đi bận rộn làm công việc của mình.
Để lại Trương Vi Dân ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi tưởng lại lời cậu lễ tân vừa rồi.
Kiều Ân, khách quý của tổng giám đốc tập đoàn Thừa Phong?
Đùa tôi đấy à!
Ông ta lại vô vọng chờ đợi tiếp, gọi điện thoại nói với Tô Ma một cậu, tâm sự đầy bụng rời khỏi tập đoàn Thừa Phong.
......
Các tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố san sát nhau, khắp nơi đều là cảnh sắc phồn hoa xe cộ ùn ùn, đúng vào giờ trà chiều.
Người mua sắm trong trung tâm thương mại không nhiều lắm, cơ bản đều là các phu nhân chuyên trách không có việc làm, hoặc là thế hệ thứ hai có điều kiện gia đình ưu việt đi ra ngoài mua đồ, cùng các chị em uống trà.