Đúng vào buổi trưa, mọi người đều ra sân tập thể dục, sân trường cực kì hỗn loạn.
Kiều Ân một đường đi theo phía sau cô gái mặc váy dâu tây, phát hiện cô ấy quả nhiên không đi tới sân thể dục, mà tránh người trong lớp lặng lẽ rẽ về phía sau dãy phòng học rồi vội vã đi tới.
Thẩm Thanh Thanh là học sinh ngoan ngoãn có thành tích rất tốt, nếu không có tình huống gì đặc biệt, cô ấy tuyệt đối không trốn tập thể dục.
Kiều Ân chỉ do dự một lát liền quyết định đuổi theo.
Lúc này đang là giờ tập thể dục giữa giờ, phía trước phát bài nhạc khởi động, phía sau tòa nhà này hoàn toàn không có ai. Cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh đến bãi cỏ phía sau tòa nhà, vẻ mặt kỳ quái nhìn đông nhìn tây giống như đang tìm người.
Giống như là người nào đó bảo cô ấy tới đây, nhưng đối phương lại không tới.
Kiều Ân đang thất thần, trên tầng cao nhất truyền đến một tiếng nặng nề như là thứ gì đó đứt gãy. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vật liệu xây dựng bỏ hoang chất đống trên tầng cao nhất của tòa nhà từ lan can lăn xuống.
Mục tiêu chính là Thẩm Thanh Thanh còn chưa ý thức được nguy hiểm!
Đôi mắt cô co lại và hét lên:
"Nguy hiểm! Tránh ra!''
Thân thể so với thanh âm còn nhanh hơn đã vọt tới.
Thẩm Thanh Thanh nghe được thanh âm còn chưa kịp phản ứng, còn ngốc nghếch nhìn cô, ngây ngốc hô một tiếng:
"Kiều Ân?''
Sau đó theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện có thứ gì đó hướng tới mình đang rơi xuống, mặt đều bị dọa đến trắng bệch.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Ân ôm cô ấy nhào về phía trước, một vòng quay đẩy cô đến nơi an toàn. Cùng lúc đó, ống thép rơi từ trên tầng cao nhất lăn qua cánh tay cô, phát ra những nổ nặng nề.
............
Nửa tiếng sau.
Thẩm Tuệ, Lương Bác Văn còn có Trần Viễn, cùng với không ít người ở lớp A chạy tới phòng y tế của trường.
''Kiều Ân, cậu không sao chứ!''
''Cậu không sao chứ?''
Mọi người đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Y tá nhà trường đã băng bó vết thương cho Kiều Ân, cô kéo tay áo lên để lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, trên cánh tay được quấn quanh mấy vòng băng gạc, mơ hồ nhìn thấy dưới gạc của cô có màu đỏ của máu lộ ra.
Biểu cảm của Kiều Ân vẫn còn rất tốt, ngoại trừ sắc mặt bởi vì chảy máu thoạt nhìn tương đối trắng bệch, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như không biết đau.
Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh cô khóc như cạn nước mắt, che mặt vô cùng tự trách, không ngừng ở bên cạnh xin lỗi:
"Ân Ân xin lỗi, thực xin lỗi, tớ không biết mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.''
Thẩm Tuệ thấy hai người bọn họ đều không xảy ra chuyện gì lớn, thở phào nhẹ nhõm, đi tới vỗ vai Kiều Ân cúi đầu hỏi:
"Không sao chứ?''
"Cánh tay bị trầy xước một chút, những thứ khác đều không sao.''
Cô còn giơ tay lên, hiển nhiên không làm tổn thương đến xương cốt.
Lương Bác Văn đi tới kéo tay thiếu nữ che mặt khóc rống lên, nhẹ giọng an ủi:
"Khóc cái gì, khó coi chết đi được, Kiều Ân không phải không có việc gì sao?''
Thẩm Thanh Thanh tự trách không còn mặt mũi gặp người khác, ô ô nói:
"Đều do tớ.''
Nếu không phải cô ấy tin vào tờ giấy nhỏ kia, muốn đi xem ai đã viết, Kiều Ân cũng sẽ không bị thương.
Thẩm Thanh Thanh tự trách mình, ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lương Bác Văn giơ tay lau nước mắt của cô ấy, hiếm khi không cãi nhau với cô ấy, giọng nói dịu dàng:
"Được rồi, đừng khóc! Cậu có muốn Kiều Ân kéo cái tay bị thương, để an ủi cậu không?"
"Tớ, tớ không muốn.''
Tất nhiên là cô ấy không muốn, Thẩm Thanh Thanh lau nước mắt, muốn khóc lại không dám khóc, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng, ánh mắt cũng đỏ bừng, giống như một con thỏ mắt đỏ tay chân luống cuống đứng ở đó.
Trần Viễn là người tương đối bình tĩnh trong đám người, sau khi biết Kiều Ân không có việc gì nghiêm trọng, lập tức nói với Thẩm Tuệ:
"Cô Thẩm, ống thép trên tầng cao nhất được đặt ở đó, sao lại đột nhiên rơi xuống?''
"Cái này..."
Thẩm Tuệ vừa nghe nói xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, nghe vậy vẻ cũng mặt nghi ngờ không kém.
Thật vậy, những ống thép bị bỏ rơi đã được đặt ở đó trong một thời gian dài nay đột nhiên rơi xuống, đúng là không phù hợp với lẽ thường.
Nhà trường xảy ra tai nạn, hiệu trưởng và các giáo viên khác cũng đến.
Đi theo còn có một ít học sinh tới xem náo nhiệt.
"Bạn học Kiều Ân không sao chứ?"
Hiệu trưởng Vu vừa tiến vào liền vẻ mặt khẩn trương, vội vàng hỏi y tá nhà trường.
Trước khi tới, ông đã gọi điện thoại cho Vương Hạo Hiên. Dù sao thân phận Kiều Ân rất đặc biệt, ở trường bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông khẳng định phải thông báo cho phụ huynh học sinh và người giám hộ liên quan.
Thấy Kiều Ân không có chuyện gì lớn, ông lại quay đầu trách nhiệm giáo viên chủ nhiệm.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?''
Giáo viên chủ nhiệm đi theo phía sau xoa trán, đau đầu giải thích:
"Hình như là một tai nạn ngoài ý muốn, mấy ngày trước trời mưa, ống thép chất đống ở đó lăn xuống, lan can tầng trên cùng có thể đã lâu lắm rồi đã bị rỉ sét, những ống thép kia rơi xuống thiếu chút nữa đập trúng các em ấy.''
"Vì vậy, đây là một tai nạn?"
Hiệu trưởng Vu luôn cảm thấy lo lắng.
Thẩm Tuệ bởi vì lời nói vừa rồi của Trần Viễn, để lại thêm một chút nghi hoặc:
"Hiệu trưởng, có muốn điều tra một chút hay không, tôi luôn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.''
Kiều Thanh và Vân Ly cũng ở trong đám đông bên ngoài phòng khám của trường, Vân Ly nghe thẩm Tuệ nói muốn điều tra, sắc mặt rõ ràng thay đổi, khẩn trương lui về phía sau. Không cẩn thận đụng phải Kiều Thanh, sợ tới mức cô vội vàng xin lỗi:
"Ôi, xin lỗi, cậu không sao chứ?''
Kiều Thanh bị đụng trúng khuỷu tay có chút đau, vốn đã nhíu mày. Bỗng nhiên chú ý tới vẻ khẩn trương không bình thường của cô ấy con ngươi chợt loé lên, lắc đầu.
''...Không sao đâu.''
Vừa quan sát biểu cảm của Vân Ly, nhớ tới lúc Trần Hi bị đuổi việc. Vân Ly đã nói bên tai cô ta, giống như nói muốn dạy cho Kiều Ân một bài học, chuyện này không phải là cô ấy làm chứ?
Ý thức được mình vô tình phát hiện ra chân tướng, phản ứng đầu tiên của Kiều Thanh chính là nhíu mày.
Cô ta không hiểu, nếu Vân Ly đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà chỉ làm cánh tay phải của Kiều Ân bị thương, cô ta cũng không biết nên nói cô ấy ngu xuẩn hay là phế vật.
Trong phòng y tế, chủ nhiệm nghe vậy ngây người. Lấy lại tinh thần, nghi hoặc khó hiểu nói:
"Cô Thẩm, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?''
Thẩm Tuệ không biết nên giải thích thế nào.
Cũng không thể nói học sinh trong lớp nghi ngờ không phải là ngoài ý muốn, bọn họ lại không có chứng cớ chứng minh không phải là ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, Kiều Ân thản nhiên đứng lên ôm bả vai, đuôi mắt đọc qua một đám người bên ngoài, môi phấn khẽ mím lên:
"Không phải ngoài ý muốn.''
Chủ nhiệm giáo dục và Thẩm Tuệ đều nhìn về phía cô.
Ngay cả hiệu trưởng Vu cũng nhìn qua, hỏi:
"Bạn học Kiều Ân, em nói không phải ngoài ý muốn, đây là chuyện gì xảy ra?''
Kiều Ân nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh, khuôn mặt trầm tĩnh, ôm cánh tay bị thương, bình tĩnh trả lời:
"Có người nhét giấy vào bàn học của em, nói muốn gặp mặt ở phía sau dãy phòng học. Không may bị Thẩm Thanh Thanh phát hiện, cậu ấy lo lắng có người đùa giỡn, vì thế tự mình cầm tờ giấy đi đến nơi đối phương đã thỏa thuận. Nếu như không phải em kịp thời phát hiện, những ống thép kia cũng không phải là đập vào cánh tay em, mà là đập vào người Thẩm Thanh Thanh. Vì vậy, đây có phải là một tai nạn? Tai nạn gì có thể lấy mạng người?''
Lời này vừa nói ra, trong phòng y tế lặng ngắt như tờ, vô luận là giáo viên trường học hay là học sinh vây xem đều sợ tới ngây người.
Nhất Trung là trường trung học tốt nhất thành phố, bình thường đến trễ vắng mặt đều sẽ bị xử phạt, còn chưa từng xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Vu hiệu trưởng sắc mặt không tối lắm, nghiêm túc nhìn Kiều Ân, hỏi:
"Bạn học Kiều Ân, em nói những thứ này có chứng cớ gì không?''
Việc này liên quan đến danh dự trăm năm của trường, cũng không phải là đùa giỡn.
Kiều Ân quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thanh:
"Thanh Thanh, tờ giấy kia cậu còn giữ lại không?''
Thẩm Thanh Thanh từ lúc cô vừa mới nói đến chuyện tờ giấy đã trở nên ngơ ngác, cô ấy thắc mắc như thế nào mà Kiều Ân lại biết, mãi cho đến khi Lương Bác Văn dùng khuỷu tay đụng vào cô ấy, mới phục hồi tinh thần lại, lộ ra biểu tình còn khó coi hơn là khóc:
"Tớ... Tớ đã ném tờ giấy đi rồi.''
Thẩm Tuệ và Trần Viễn đều lộ ra vẻ thất vọng.
Chỉ có Kiều Thanh và Vân Ly ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô ta đứng ra, dung mạo đặc biệt nổi bật trong đám người, dịu dàng mở miệng:
"Hiệu trưởng, cô Thẩm, đây hẳn là một hiểu lầm đi. Nếu bạn học Kiều Ân và bạn Thẩm Thanh Thanh đều không có việc gì, có thể là chuyện ngoài ý muốn, em cảm thấy không cần phải đi điều tra.''
Vân Ly vội vàng ở bên cạnh phụ họa:
"Đúng vậy, các bạn ấy đã không sao, tại sao lại khiến cho mọi người trong trường hoảng sợ.''
Kiều Ân vốn còn không xác định được chuyện này là ai làm, thấy bọn họ nhảy ra can ngăn, con ngươi ngăm đen thâm thúy, nhìn chằm chằm Kiều Thanh. Ánh mắt kia phảng phất như hiểu rõ lòng người, nhìn cô ta chằm chằm:
''Cậu cảm thấy sao?''
''....''
Rõ ràng giọng nói của Kiều Ân rất bình thường, không biết vì sao, Kiều Thanh lại nghe ra một hương vị châm chọc trong đó.