Lòng bàn tay anh ấm áp che lấy mắt Kiều Ân, cô chỉ cảm thấy trước mắt là mảnh đen sầm.
Trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng lướt qua ngực.
Cô còn chưa kịp nắm bắt được loại cảm giác này, Vương Hạo Hiên đã bỏ tay ra, nắm lấy tay Kỳ Thần ở bên cạnh.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật một lát.''
"Ừm."
Vương Kỳ Thần tuy rằng luyến tiếc khi cứ như vậy mà đi, nhưng nghĩ đến hình ảnh Kiều Ân vô cùng mệt mỏi, nhu thuận hiểu chuyện đi theo Vương Hạo Hiên đi ra ngoài.
Kiều Ân nhìn theo bọn họ đến khi cánh cửa gần đóng lại, anh giống như bỗng nhiên nhớ tới, lơ đãng hỏi một câu:
"Đúng rồi, sao lại không nói cho tôi biết em biết y thuật?''
Vấn đề này, Kiều Ân khi từ phòng phẫu thuật đi ra đã nghĩ ra đối sách, cho nên hoàn toàn bình tĩnh vén mí mắt lên, con ngươi ngăm đen trầm ổn sáng ngời:
"Anh chưa từng hỏi tôi.''
''....''
Vương Hạo Hiên nhướng mày, nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Chậc, câu trả lời này đủ hợp lý và làm cho người ta không thể phản bác, đúng là phong cách của cô.
Anh không truy vấn nữa, hời hợt buông tay xuống kéo của, âm thanh trầm khàn.
"Chúc ngủ ngon. ”
.......
Kiều Ân cho rằng cô sẽ không ngủ được ở một nơi xa lạ.
Không nghĩ tới cô lại có một giấc ngủ sâu như vậy, đột nhiên bừng tỉnh cô xoa xoa đầu óc choáng váng, đã hơn mười giờ sáng hôm sau.
Tiết đầu tiên sáng nay là tiết học của Thẩm Tuệ.
Kiều Ân chống tay lên trán có vẻ cô đã ngủ quá lâu rồi, vùa xuống giường phát hiện bên cạnh giường không biết từ lúc nào đặt một bộ quần áo mới chỉnh tề, túi xách của cô cũng đặt ở bên cạnh.
Trên đó còn có một tờ giấy viết chữ.
Kiều Âm cầm tờ giấy lên, cúi đầu nhìn trên đó có một hàng chữ.
"Tôi giúp em gọi điện thoại cho trường xin nghỉ ốm, tỉnh dậy thì tắm rửa, nghỉ ngơi đi.''
Phông chữ thoạt nhìn rất quy củ, mỗi chữ lại lộ ra vẻ phô trương, vừa nhìn đã biết chữ Vương Hạo Hiên.
Hóa ra anh đã giúp cô ấy xin nghỉ phép.
Kiều Ân bất giác lại nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua anh ôm mình lên bên ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng nóng nảy buông tờ giấy xuống, cầm lấy quần áo trên giường, tìm phòng tắm trong phòng bệnh tắm rửa.
Hơi nước nóng xông lên, khiến cả người Kiều Ân hoàn toàn tỉnh táo.
Cô thay bộ quần áo đi ra, tìm một vòng không thấy bóng dáng Vương Hạo Hiên và tiểu tử kia, không biết hai người đi đâu. Kiều Ân dứt khoát nhắn tin cho anh, sau đó cầm lấy cặp sách đi học.
......
Khi cô đến trường, tiết học thứ hai đã kết thúc, đúng giờ nghỉ trưa.
Kiều Ân một tay đút vào túi, vừa rồi phòng học ồn ào như chợ vỡ, trong nháy mắt đã trở yên tĩnh.
Tất cả mọi người dừng lại câu chuyện đang nói, đồng loạt nhìn về phía cô.
Họ đang làm gì vậy?
Kiều Ân nhíu mày, đuôi mắt hiện lên tia tức giận, bước chân dừng lại một giây rất nhanh lại một lần nữa đi về phía chỗ ngồi của mình.
Cô đặt túi xuống.
Trong phòng học, mọi người tựa hồ phục hồi tinh thần lại, phát ra tiếng hoan hô ầm ầm.
"Kiều Ân tới rồi!"
"Ân tỷ đến trường rồi."
"Ha ha tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới, cô Thẩm không phải nói Ân tỷ hôm nay xin nghỉ ốm sao?"
"Ha ha ha tới đây được rồi, tới đây được rồi."
Kiều Ân:...
Ân tỷ?
Bàn tay trắng bệch của cô kéo ghế ngồi xuống, Thẩm Thanh Thanh bên cạnh lập tức vui vẻ nắm lấy tay cô:
"Kiều Ân, cậu có biết lần này cậu thi được bao nhiêu điểm không?''
''?''
Kiều Ân rũ mắt suy nghĩ một lát, ngoại trừ phần cuối cùng của ngữ văn 40 điểm, cô ngại phải viết nhiều nên không làm, sáu môn tính ra hẳn là 560.
Cô còn chưa trả lời, Thẩm Thanh Thanh vội vàng kéo ống tay áo cô, cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt:
"560! Đó là 560!''
"Kiều Ân cậu là đệ nhất toàn trường!"
Hôm nay bài thi còn chưa phát xuống, nghe nói tối hôm qua giáo viên dựa theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm lớp B cả đêm chấm điểm, thống kê điểm số để hôm nay dán điểm công bố.
Thẩm Thanh Thanh phải biết rằng 40 điểm Kiều Ân bị trừ chỉ là phần văn cô không viết, lại càng muốn phát điên.
Lương Bác Văn lúc này cũng dựa vào tường, trong tay cầm một quả bóng rổ, thay đổi hình tượng nhã nhặn, trên trán đeo một cái che trán màu xanh của Nike, dưới ánh mặt trời trông rất đẹp trai:
"Trần Viễn cũng thi đậu hạng 12 toàn trường, nghe nói giáo viên lớp B bên xem được bảng xếp hạng sợ đến xanh mặt.''
"Kiều Ân, thì ra cậu có thể. Tôi còn tưởng cậu nói muốn đứng vị trí số 1 là nói đùa, không ngờ thành tích của cậu tốt như vậy.''
Bây giờ cậu ta không thể chờ đợi thêm, rất muốn xem lớp B xin lỗi họ.
Cậu ta đi tới, hung hăng vỗ vai cô một cái.
Bả vai Kiều Ân bị cậu ta vỗ mạnh xuống, khóe miệng giật giật.
Chợt nghe thấy thanh âm sảng khoái của Lương Bác Văn:
"Nếu Kiều Ân đã tới, để chúc mừng chiến thắng lần này của lớp chúng ta, tôi mời mọi người ăn kem! Mỗi người một cây, chọn đi! ''
Các thành viên của lớp A cổ vũ gieo hò.
Thẩm Thanh Thanh cũng muốn đi, thấy Kiều Ân ở chỗ ngồi không nhúc nhích, quay đầu lại nghi hoặc hỏi cô:
"Ân Ân, cậu không đi sao?''
Kiều Ân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lười biếng trả lời:
"Không muốn đi.''
Thẩm Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cô không muốn đi, cười tủm tỉm nói:
"Vậy tớ mang cho cậu một cái, cậu thích kem vị gì?''
Cô không thích ăn gì, nhưng Kiều Ân nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Thanh tràn đầy chờ mong, chống tay lên trán.
"... Cam đi.''
Thẩm Thanh Thanh ở trong lòng ghi nhớ nói với cô:
"Được, chờ tớ quay lại.''
.......
Bên ngoài một cửa hàng nhỏ.
Kiều Thanh vừa đến trường nhớ tới mình quên mang theo bút, đang định đến quầy bán hàng mua một cây, liền đụng phải người lớp A xếp thành nhóm chạy vào quầy bán hàng.
Cô cau mày và nói một cách không rõ ràng:
"Họ đang làm gì vậy?"
Vân Ly cùng cô đến mua bút, dọc đường đi đều không yên lòng, sắc mặt không tốt lắm. Đặc biệt là nhìn thấy người lớp A hoan hô nhảy nhót chạy vào quầy bán hàng mua đồ, sắc mặt cô ấy càng không được đẹp, véo tay ghen tị nói:
"A, còn có thể làm gì nữa, chính là khoe khoang!''
Trông thật khó coi, giống như chưa từng thắng vậy!
Kiều Thanh bởi vì buổi sáng có việc, gần như đến trường cùng giờ với Kiều Ân không. Lớp B lại không có ai nói chuyện gì, cả đám im lặng bất thường, cô ta còn chưa biết chuyện thành tích, cho nên giơ khuôn mặt trắng nõn, khó hiểu nhìn về phía Vân Ly:
"Khoe khoang? Khoe khoang cái gì?''
"Kết quả thi đã có rồi, lớp A xếp hạng trước lớp chúng ta, bọn họ chính là khoe khoang cái này."
Vân Ly lời nói đều là ghen tuông:
"Hừ! Bọn họ có cái gì mà đắc ý, ai biết Kiều Ân kia có gian lận hay không? Cô ta thi đạt vị trí số 1, nhìn là biết bên trong có nội tình.''
Nói về chuyện này, Vân Ly tức giận.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Viễn và Kiều Ân kia sẽ kéo chân lớp A đi xuống, quỷ mới biết hai người đều thi rất tốt.
Vân Ly thấy sắc mặt cô ta có chút trắng bệch, thoạt nhìn thân thể không được thoải mái, lúc này mới nhớ tới quan hệ giữa cô ta và Kiều Ân, tay đặt lên vai cô ta an ủi:
"Ôi, cậu đừng so sánh mình với Kiều Ân, lần này cô ta chính là mèo mù đụng phải chuột chết, chỉ là may mắn thôi. Cậu và cô ta không giống nhau, cô ta đến từ huyện Tháp Quy, cho dù thi tốt thì như thế nào? Bố mẹ cậu mở công ty lớn, nhà bạn trai cậu lại là hào môn, tương lai cô ta cho dù có cố gắng cũng không bằng cái mũi chân của cậu, cậu cần gì phải so sánh với cô ra, mất giá!''
Trong lòng Kiều Thanh vốn cực kỳ không thoải mái, nghe Vân Ly nói đột nhiên nghĩ thông ra không ít.
Đúng vậy, cô ta so với Kiều Ân làm cái gì, cô cùng Kiều Ân cũng không phải là người của một thế giới!
Tương lai cô ta sẽ đến thành phố Bắc Kinh phát triển, còn gả cho Triệu Doanh, trở thành một thành viên của xã hội thượng lưu.
"Huống chi lần này cậu cũng không thi, nếu cậu thi, cô ta không chừng xếp sau cậu."
Lời này nghe quá khoe khoang rồi.
Kiều Thanh bình thường cũng chỉ xếp hạng khoảng 50 người trong toàn trường, lần này Kiều Ân thi được top1.
Kiều Thanh đi tới khoác cánh tay Vân Ly, thân mật cười cười, giống như không thèm để ý, nhẹ nhàng nói:
"Vân Ly, đừng nói như vậy, chị ấy đã làm rất tốt và mình cũng cảm thấy vui cho chị ấy. Đi thôi, chúng ta vào lớp.''
Vân Ly: "Cậu không mua bút sao?''
Kiều Thanh nhìn về phía học sinh lớp A đang vây quanh cửa hàng nhỏ, đáy mắt thoáng hiện lên một tia khinh thường:
"Không mua, mượn bút của cậu dùng.''
"Được rồi."