Mồ hôi trên trán Kiều Ân theo cằm rơi xuống, cô dùng nhíp nhỏ kẹp khối u ra ném vào đĩa bên cạnh, tay đã bắt đầu khâu từng mũi vết thương
Khâu cũng khó khăn không kém gì việc loại bỏ khối u, cả hai đều hơi lệch lạc một chút cũng có thể dẫn đến phẫu thuật thất bại, bệnh nhân chết trên bàn mổ.
........
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cố Tam đã gọi mấy cuộc điện thoại, không ngừng báo cáo tiến độ cho Vương Hạo Hiên
Vương Hạo Hiên ngoại trừ thỉnh thoảng an ủi thím Trần vài câu ra, tựa hồ cũng không cảm thấy lo lắng cho Kiều Ân.
Lúc nãy đường ra ngoài gọi điện thoại, cậu ta nghe cả bệnh viện bàn tán về chuyện ' cuộc phẫu thuật sinh động của nữ sinh trung học', ngay cả hai y tá đi ngang qua đều đang thảo luận, nói người chấp thuận cho cô làm phẫu thuật này có điên hay không.
Cố Tam trong lòng buồn bã, thấy bên ngoài trời đã tối, trong phòng giải phẫu còn chưa có động tĩnh, vẻ mặt cậu lo lắng tiến đến bên tai anh, hạ thấp giọng nói:
"Vương Tổng, đã bốn tiếng rồi, Kiều tiểu thư còn chưa ra. Lâm đại tiểu thư còn đang ở đây chưa về Bắc Kinh, cô ấy là sinh viên tài năng của khoa y. Nếu không hay để tôi đi đón Lâm đại tiểu thư tới, không chừng có thể giúp được?''
Không phải cậu ta không tin Kiều Ân, thật sự là cô còn quá trẻ.
Lâm Vi Vi thời đại học cũng là một người thông minh, khoa y học đều đáng là một quả sinh viên tài năng, thế nào cũng mạnh hơn Kiều tiểu thư.
"Tôi tin tưởng cô ấy."
Vương Hạo Hiên dựa vào tường, dáng người có thể so sánh với bất kì người mẫu nam nào.
Cố Tam lộ ra biểu tình khó nói một lời, không nhịn được:
"Vương Tổng, vạn nhất... Tôi không phải nguyền rủa Kiều tiểu thư! Ý tôi là vạn nhất, vạn nhất Kiều tiểu thư thất bại, có người tới giúp cũng tốt hơn...''
Đuôi mắt Vương Hạo Hiên liếc cậu ta một cái, có chút lười biếng, thờ ơ:
"Ý cậu là Lâm Vi Vi lợi hại hơn bác sĩ khoa não đã công tác ba mươi mấy năm ở bệnh viện?''
Cố Tam như bị tát vào mặt, xấu hổ vuốt mũi:
"Tôi không có ý này, tôi chỉ là..."
Lâm đại tiểu thư dù thế nào cũng lợi hại hơn Kiều Ân mà!
Vương Hạo Hiên lúc này thay đổi tư thế, rũ mắt đùa giỡn phật châu trên cổ tay, vẻ mặt nhàn nhạt, rất cường ngạnh:
"Cô ấy cho dù là đâm thủng trời, không phải còn có tôi sao?''
Cố Tam: ...
Vương Tổng đây là thật sự đem Kiều tiểu thư nhét vào vòng bảo hộ của mình sao?
......
Trong lúc nói chuyện, ánh đèn trong phòng mổ đột nhiên tắt, từ màu vàng chuyển sang màu xanh.
Người nhà ngồi chờ ở hành lang vội vàng chạy tới cửa phòng mổ.
Trần Viễn bắt được bác sĩ đầu tiên đi ra, sợ nghe được tin xấu, khẩn trương sắc mặt tái xanh:
"Bác sĩ, bố tôi thế nào?''
"Vương Tổng, bác sĩ ra rồi."
Cố Tam cũng chú ý tới động tĩnh trong phòng giải phẫu, trái tim bỗng đập nhanh hơn lên:
"Cũng không biết phẫu thuật thành công không?''
Chuyên gia còn phải mất một lát mới có thể đến, nếu như lúc này Kiều tiểu thư thất bại, chỉ sợ chỉ có Vương Tổng đến thu dọn tàn cục.
Cố Tam vẫn cho rằng Kiều Ân là một cô gái hiểu chuyện khiến người ta không cần lo lắng, lúc này cũng không nhịn không được sinh ra oán niệm với cô, cảm thấy trong chuyện này cô đã quá tùy hứng.
Ánh mắt Vương Hạo Hiên thâm mỹ, hai tay đút vào trong túi, khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra cảm xúc gì, so với Cố Tam thoạt nhìn bình tĩnh hơn nhiều.
"Đi thôi, qua đó xem.''
Cố Tam nhìn bộ dạng hoàn toàn tin tưởng Kiều Ân, vội đi theo anh.
Trưởng khoa phẫu thuật não tháo khẩu trang màu xanh lam ra, quần áo phẫu thuật đều đã ướt đẫm. Ông là một bác sĩ may mắn được chứng kiến kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới, không kìm nén được sự kích động cùng hưng phấn trong lòng.
Nụ cười không thể giấu trên khuôn mặt của ông:
"Thành công, phẫu thuật là rất thành công!Tôi tin rằng ngay cả các chuyên gia có thẩm quyền nhất của thành phố Bắc Kinh đến, cũng chưa chắc đã thành công như vậy. ”
Cố Tam trợn tròn mắt.
Cái gì?
Thành công?
Kiều tiểu thư thành công hoàn thành phẫu thuật cho chú Trần, còn được trưởng khoa ngoại não dùng giọng điệu khen ngợi, nói chuyên gia tới cũng chưa chắc có thể có trình độ này.
Điều này ... Thật không thể tin được, phải không?
Kiều tiểu thư rốt cuộc là gì? Cô ấy đã học y thuật khi nào? Cố Tam nghiêng mặt, nghi hoặc nhìn chăm chú vào anh:
"Vương Tổng, anh có biết chuyện Kiều tiểu thư biết y thuật không?'
Đôi môi mỏng của Vương Hạo Hiên khẽ nở nụ cười, hàng mi đen nhánh buông xuống, che đi đôi mắt khát máu thâm thúy kia, phảng phất một chút cũng không ngoài ý muốn.
"Không biết."
Cố Tam: ...
Không biết mà vừa rồi còn ủng hộ Kiều tiểu thư, một bộ dạng mười phần nắm chắc tin tưởng Kiều tiểu thư có thể làm được?
"Không thể, chắc chắn Kiều tiểu thư đã nói cho anh biết trước.''
Vương Hạo Hiên đưa tay về phía sau, khẩu khí không sâu nhưng lại nghe ra được sự hiểu biết của anh đối với Kiều Ân:
''Cô ấy rất coi trọng chú Trần, nên không thể lấy tính mạng chú Trần ra để đùa giỡn được. Nếu cô ấy không nắm chắc sẽ thực hiện được, cô ấy nói làm được vậy ít nhất cũng nắm chắc tám phần thành công! Bằng không sẽ tìm biện pháp khác kéo dài thời gian, chờ các chuyên gia tới.''
Chỉ là anh không nghĩ tới đi Kiều Ân có thể làm tốt như vậy!
Tốt đến mức khiến một lão thành của một bệnh viện hạng ba khen ngợi không dứt miệng.
Vương Hạo Hiên không biết vì sao, trong lồng ngực anj dâng lên một cỗ kiêu ngạo, so với chính anh khi được khen ngợi còn thỏa mãn hơn.
Trưởng khoa phẫu thuật não:
"Bệnh nhân về cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong vài ngày. Nếu tình hình ổn định trong vài ngày này, có thể trở lại phòng bệnh thường.''
Trần Viễn và thím Trần vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm tạ bác sĩ:
"Cảm ơn bác sĩ, cám ơn các anh.''
Sau đó, họ đi cùng các nhân viên y tế đến phòng chăm sóc đặc biệt.
......
Những người khác cũng từ trong phòng phẫu thuật đi ra.
Biểu cảm trên mặt bọn họ giờ phút này không khác gì Cố Tam, chỉ là so với Cố Tam, bọn họ tận mắt nhìn thấy Kiều Ân làm phẫu thuật. Bọn họ có tính công kích thị giác càng mạnh, biểu cảm càng phức tạp hơn.
Đặc biệt là Lưu Viện Viện, cho dù lúc này không ai chú ý tới cậu, mọi người cũng quên những lời cậu vừa nói. Trên mặt cậu nóng bừng, dưới chân phảng phất như có đinh đâm, một lát cũng không đợi được, vội vã nói với các đồng nghiệp bên cạnh:
"Tôi cảm thấy không khỏe, trở lại khoa trước.''
"Được, uống chút nước ấm vào nhé."
Cô là một bông hoa ngoại khoa nổi tiếng ở bệnh viện, lúc này không còn kiêu ngạo, khuôn mặt xám xịt trốn tránh mọi người đi trước.
......
"Vương Tổng, Kiều tiểu thư ra rồi."
Cố Tam lúc này nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Vương Hạo Hiên lập tức tập trung vào nữ sinh cuối cùng trong phòng giải phẫu đi ra.
Kiều Ân cởi quần áo phẫu thuật trên người ra ném vào thùng rác, đã rất mệt mỏi, ngay cả giơ tay lên cũng không còn sức.
Cũng cảm giác được trên đỉnh đầu có một cái bóng cao lớn bao phủ xuống.
Mệt đến cực hạn, giờ phút này tâm tình Kiều Ân cũng không tốt đẹp gì, lông mày ưu tú nhíu lại, rất không kiên nhẫn.
"Chú Trần phẫu thuật rất thành công, thím Trần đã qua đó rồi.''
Kiều Ân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt như nước họa của Vương Hạo Hiên, mỗi ngày cô đều nhìn, đã sắp miễn dịch với nó rồi.
Cô mệt mỏi trả lời:
''Tôi biết rồi.''
Người là cô cứu được, phẫu thuật thành công hay không, trong lòng cô rõ ràng nhất.