Trần Viễn biểu cảm giống như gặp phải quỷ hỏi cô:
"Cô... Cô vẫn đang đi học à?"
Cậu ta biết mình hỏi câu này rất vô lý, Kiều Ân nghiêm túc hỏi ngược lại:
"Tôi không thể đi học được sao?"
Trần Viễn nhất thời không biết trả lời thế nào.
Dựa theo tuổi tác, Kiều Ân đương nhiên có thể đi học. Nhưng cậu ta biết quan hệ giữa Kiều Ân và tập đoàn Thừa Phong không hề tầm thường, cô còn biết dùng y thuật, tầm quen biết rộng như vậy...
Ví dụ như bố cậu ta nằm viện lâu đã lâu, thoạt nhìn là phòng bệnh 4 người bình thường ở lầu 6 Nam Uyển. Nhưng phòng bệnh này suốt một năm đều trùng hợp là không có bệnh nhân mới vào, đồng nghĩa với việc bố cậu ta ở một phòng đơn!
Phòng bệnh đơn của bệnh viện thành phố phải có tiền, có quan hệ mới có thể ở được.
Kiều Ân không chỉ để cho bố cậu ta ở, còn đem một phòng bệnh bình thường biến thành phòng đơn.
Cô giống như là một bí ẩn, hiện tại cậu ta cũng chỉ mới biết đến một chút góc nhỏ.
........
Cách đó không xa, Cố Tam và Vương Hạo Hiên tìm người của quầy y tá hỏi rõ ràng Kiều Ân đang ở tầng 6.
Một đường tìm tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ sinh ở cuối hành lang đứng cùng một chàng trai.
Nhìn thân hình ấy, từ xa cũng có thể nhận ra.
Chỉ là chàng trai bên cạnh Kiều tiểu thư là ai?
Cố Tam nhanh chóng nhìn sắc mặt Vương tổng nhà mình, thoạt nhìn giống như không có tức giận. Chỉ là đáy mắt tràn ngập lãnh ý nặng hơn một chút, phật châu trên cổ tay hình như sắp bị bóp chặt đến vỡ vụn.
Vương tổng, hẳn là không ghen chứ?
À, Vương tổng nhà mình khẳng định sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ghen tuông!
......
Bên hành lang.
Trần Viễn suy nghĩ vài phút, rốt cục hiểu rõ.
"Nếu cô có cách để tôi có thể quay lại trường, tôi có thể nghe lời cô đi học lại.''
"Suy nghĩ kỹ rồi?"
Kiều Ân có chút lười biếng, mệt mỏi, cô không thích quản chuyện của người khác, chứ đừng nói chi là giúp đỡ. Nhưng là Trần Viễn, cô không thể mặc kệ.
''Nếu đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ đưa cậu trở lại trường, cậu phải chăm chỉ học hành, thi đậu một trường đại học tốt, đừng có ý nghĩ ra xã hội làm loạn nữa. Bằng không tôi dễ tha cho cậu như lần trước đâu! Trong nhận thức của tôi, những đứa trẻ không vâng lời sẽ bị đánh đập, đánh nhiều lần, đánh đến khi nghe lời thì thôi!''
Ý này của cô là, nếu cậu lại đi ra xã hội làm loạn, cô định tìm người đánh mình cậu ta sao?
Trần Viễn vừa buồn cười vừa buồn bực, trịnh trọng gật đầu:
"Nam tử Hán đại trượng phu, một lời vừa ra khó có thể thay đổi.''
Kiều Ân tạm thời tin tưởng cậu ta, khóe mắt nhìn thấy Vương Hạo Hiên và Cố Tam cách đó không xa, thu tầm mắt nói với cậu ta:
"Tôi có chút việc, lát nữa sẽ không quay lại nữa. cậu nói với thím Trần và chú Trần một tiếng giúp tôi.''
Cô luôn luôn kì bí bận rộn, Trần Viễn đã sớm quen, phất phất tay:
"Cô đi đi, tôi sẽ nói với bố mẹ tôi.''
"Ừm."
Kiều Ân cất chân đi vài bước.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm tâm tình trầm thấp của nam sinh, giống như nghẹn thật lâu, vẫn không kìm được miệng phát tiết.
"Kiều Ân, cô nói chỉ có con đường học hành mới có thể thành công đúng không?"
"..." Có nghĩa là gì?
Trần Viễn nghẹn thật lâu, liền muốn hỏi cô:
"Bố mẹ tôi không biết, nhưng tôi vẫn biết cô rất lợi hại. Tôi nghĩ rằng tôi không cần lãng phí thời gian vào việc đi học cũng có thể lợi hại như cô, sau khi đi ra ngoài mới biết không phải dễ dàng như vậy! Xã hội có quy tắc của xã hội, quy tắc của xã hội chính là người giàu xây dựng trò chơi, người nghèo đấu tranh trong trò chơi đó...''
Kiều Ân không quay đầu lại, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, chỉ trả lời một câu:
"Đường có rất nhiều con đường để đi, nhưng học là con đường tốt nhất để chọn. Sau đó đều cần va chạm với xã hội, thì mới có thể làm được việc lớn."
"Nhiệm vụ của cậu bây giờ chính là ngoan ngoãn đi học.''
Cô nói xong, không muốn giảng đạo lý với thằng nhóc tuổi dậy thì này nữa, đưa lưng về phía cậu ta phất phất tay:
"Được rồi, tôi đi đây. Trở về chăm sóc bố mẹ thật tốt, đem thuốc bổ mà tôi cầm cho chú Trần nấu canh uống.''
Trần Viễn nhìn bóng lưng cô đi xa, yên lặng nắm chặt tay.
......
Kiều Ân chậm dãi đi tới cầu thang, chào hỏi hai người đang chờ cô tới.
"Anh Vương."
"Cố..."
Cô nhất thời nhớ không ra Cố Tam gọi là cái gì.
Cố Tam phản ứng rất nhanh, lập tức cơ trí nói:
"Kiều tiểu thư, gọi tôi là Cố Tam là được rồi, trong nhà tôi xếp hàng lão tam.''
Chữ anh này vẫn là để lại cho Vương tổng là được rồi.
Quả nhiên, anh nghe thấy một tiếng gọi anh, sắc mặt Vương tổng nhà mình đều rạng rỡ hơn nhiều.
Kiều Ân gật đầu.
"Cố Tam! Cậu cũng đừng gọi tôi là Kiều tiểu thư, gọi Kiều Ân là được.''
Cố Tam lập tức cười ha hả sửa chữa:
"Kiều Ân, cái tên này rất dễ nghe. Không bằng, tôi gọi là Ân Ân thì thế nào?''
Cậu ta còn quay đầu lại, nói với Vương Hạo Hiên:
"Vương tổng, anh cũng đừng gọi tên Kiều Ân nữa, gọi Ân Ân nghe thân thiết biết bao.''
Vương Hạo Hiên nheo mắt lại, liếc cậu một cái, Cố Tam lập tức đóng băng lại. Cũng không giám đắc ý vênh váo, hai tay thành thật đan xen vào nhau đứng ở một bên.
Ánh mắt anh lướt qua Cố Tam, dừng lại trên khuôn mặt Kiều Ân:
"Đến bệnh viện thăm thím Trần?''
Tối đó ăn Ma Lạt Năng, cô liền nói có quan hệ tốt với người phụ nữ bán Ma Lạt Năng Kia.
Nhưng anh không nghĩ rằng nó tốt đến mức độ này.
Ngay sau giờ học, cô chạy đến bệnh viện để thăm người.
Kiều Ân gật đầu.
''Đúng vậy.''
Cố Tam ở bên cạnh nghe được sốt ruột, nhiều lời:
"Ân Ân, tôi vừa mới nhìn thấy cô cùng một cậu thạn niên cùng tuổi ở hành lang nói chuyện, người đó là ai?''
Mí mắt Vương Hạo Hiên giật giật hai cái, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cậu ta một cái.
Cố Tam lại ngậm miệng lại.
Giọng nói trầm thấp trêu người, trước khi Kiều Ân trả lời:
"Hẳn là cậu thanh niên tối hôm đó, tên Trần Viễn đúng không? Con trai của thím Trần."
Kiều Ân không nghĩ trí nhớ của anh lại tốt như vậy, ngẩng đầu hơi kinh ngạc nhìn anh gật đầu:
"Ừ, chính là hắn.''
Cố Tam lần đầu tiên thấy chuyện giúp tình địch giải thích, quả thực mở rộng tầm mắt.
Nhưng cậu ta không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cứng rắn nuốt lời nói vào trong.
"Nếu đã đến bệnh viện rồi, có muốn cùng đi thăm Thần Thần không?"
Vương Hạo Hiên nhìn thấy trên người cô còn đeo cặp sách, vươn tay ngón tay vừa mảnh vừa thon dài:
"Đưa cặp sách cho tôi.''
Trong túi sách tất cả đều là đồ quý giá của cô, Kiều Ân nhíu mày do dự một lát, nhưng túi xách của mình đã bị cướp đi.