Anh hơi ngửa ra phía sau, nói:
''Em hay tới đây ăn à? Tôi thấy em và bà chủ rất thân thiết.''
Kiều Ân đang ăn món yêu thích của mình, tâm tình không tệ, vừa ăn vừa ngẩng đầu trả lời:
"Cũng không thường xuyên lắm, có thời gian sẽ đến ăn một bát. Thím Trần trước kia làm giúp việc ở nhà họ Trương, sau đó không làm nữa ra bày sạp nhỏ này.''
"Các món ăn của thím ấy là tươi ngon nhất, được chọn ở chợ mỗi buổi sáng, vệ sinh hơn một số nhà hàng nhiều.''
Vương Hạo Hiên lần đầu tiên nghe cô nói đến nhà bố mẹ nuôi.
Bỗng nhiên, cô buông đũa xuống căng thẳng nói:
''Anh ăn tiếp đi, tôi ra đây một chút!''
Nói xong, cô dậy đi về phía xe ba bánh.
Vương Hạo Hiên quay đầu lại mới nhìn thấy có mấy thanh niên mặc quần rách, mặt có vẻ hầm hố đang vây quanh chiếc xe ba bánh, nhặt tới nhặt lui với những món đặt trong rổ nhựa.
''Không phải hôm trước tôi đã đưa 200 nhân dân tệ rồi sao? Anh lại tiêu xài hết nữa à?''
Từ xa, Kiều Ân đã nghe thấy thanh âm đau lòng lại bất đắc dĩ của thím Trần.
Trong đám thanh niên, một cậu thanh niên đang trong giai đoạn dậy thì, giọng nói như vịt đực không kiên nhẫn trả lời:
''Có chút tiền đó tiêu hết rồi, mẹ cho con thêm chút nữa đi.''
''Không được!''
Thím Trần đập tay anh ta khi muốn cướp lấy ví, bảo vệ ví và nói:
"Số tiền này là tiền cho bố anh trả viện phí, không thể lấy được."
Thanh niên tay rụt lại, cắn răng trong mắt hiện lên ta do dự.
Đồng bạn của anh ta lập tức ở bên cạnh ồn ào nói:
"Ôi, Trần Viễn, mày bao nhiêu tuổi còn chưa cai sữa! Về đây đòi tiền mẹ, mẹ không cho thì lập tức không dám lấy.''
''Câm miệng!"
Nhóm thanh niên xã hội kia căn bản không sợ anh ta, tiếp tục cười nhạo:
''Nếu đổi lại là tao, không cần biết bà già kia có cho hay không, cứ trực tiếp lấy là được! Dù sao cũng là lấy tiền nhà mình, quầy hàng lại làm ăn tốt như thế này, chút tiền có là gì? Bố đã ốm yếu trong viện hơn năm nay, cần gì lãng phí tiền bạc thêm, muốn chết thì cho ông ta giải thoát luôn... Mày làm gì vậy?"
Thiếu niên giọng vịt đực kia bỗng nhiên nhào tới, giống như đang phát điên, hướng về phía tên bạn đồng môn.
"Tao bảo mày im đi!" Câm miệng lại!''
Mấy người khác thấy tên tiểu tử đi theo sau mông bọn hắn lại dám động thủ, nhao nhao phun nước miếng vào tay, xoa tay muốn vây đánh.
Người phụ nữ trung niên đã từng thấy qua cảnh tượng này, cả đời mắt thấy con trai mình đánh nhau với thanh niên xã hội, bất chấp quầy hàng bị đập nát, nước mắt chảy dài muốn nhào tới.
"Đừng đánh, các người đừng đánh."
''Bà già thối tha, cút ra!''
Thím Trần còn chưa kịp tiến lên, một thanh niên xã hội đã hung tợn hất tay ra, làm bộ muốn đánh người.
Thím Trần sợ tới mức mặt trắng bệch, mắt thấy nắm đấm to bằng miệng bát sắp rơi vào trên mặt bà. Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, bắt lấy nắm đấm của người đàn ông.
"Cỏ rác không ở ngoan ngoãn ở bãi rác, chạy ra đây doạ nạt ai!"
Thím Trần ngây dại xoay mặt lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trái xoan trắng như sứ sạch của Kiều Ân, bà bị dọa cho choáng váng, ngập ngừng môi kêu lên một tiếng:
"Ân.. Ân Ân?''
"Cỏ rác! Em gái này từ ra đây! Còn không mau cút đi! Có tin ngay cả mày tao cũng đánh hay không! "
Người đàn ông bị Kiều Ân nắm lấy tay gào lên.
Thím Trần phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt lo âu đẩy Kiều Ân ra ngoài miệng vội vàng nói:
"Ân Ân, con đừng để ý đến thím, mau đi đi! Bọn họ đều là đám côn đồ lưu manh, con đựng chọc vào họ.""
Kiều Ân không đem đám ô hợp này để vào mắt, chỉ vào đồ ăn bị giẫm lên dưỡi đất hỏi:
''Đây là các người làm sao?''
Tên côn đồ sửng sốt một chút, cười nhạo một tiếng nói:
"Là bọn tao làm, thì sao?''
''Thì phải đền tiền!''
Dứt khoát lưu loát.
Tên côn đồ tựa hồ bị cô chọc cười, đôi mắt nhìn đánh giá trên người cô, lưu loát nói:
"Được, nói cho anh biết em học trường nào, hôm nào em rảnh anh đến bồi thường cho em."
Kiều Ân nở nụ cười.
''Nếu hôm nay thì sao?"
"Ha ha ha, hôm nay? Phía trước có một khách sạn, em cùng anh vào đó ngủ một giấc, anh sẽ cho em tiền. Muốn bao nhiêu cũng được, thậm chí cả tính mạng anh cũng cho em!"
''Ân Ân.''
Thím Trần bị dọa mặt trắng bệch, kéo cánh tay cô, sợ liên luỵ đến Kiều Ân liên tục lắc đầu.
"Không cần, thím không cần bồi thường tiền. Con cứ kệ đi, không sao đâu.''
Kiều Ân kéo thím Trần đến nơi an toàn, nói:
"Thím Trần, thím ở đây, tôi giúp thím lấy lại tiền!''
"Thím không cần, Ân Ân, đừng đi."
Tên côn đồ kia thấy hai người bọn họ ở nơi đó lôi kéo nhau, mất hứng đi qua, đưa tay muốn nắm bả vai Kiều Ân.
Kiều Ân híp mắt lại, vừa định né tránh.
Một bàn tay to khác bắt lấy tay tên côn đồ vặn một cái, tên côn đồ đau điếng kêu lên.
"Không sao chứ?"
Vương Hạo Hiên hỏi cô với đôi mắt lạnh lẽo.
Kiều Ân thiếu chút nữa quên mất anh vẫn còn ở đây, vội lắc đầu.
Lúc này, vẻ mặt côn đồ ăn thua đột nhiên trở nên nổi giận, cầm ghế trên mặt đất muốn ném lên người bọn họ:
"Con thối tha, không biết xấu hổ, muốn chết đúng không!"
Vương Hạo Hiên kéo cô ra sau lưng, thanh âm trầm thấp.
''Con gái không nên đánh nhau, đi qua một bên đi.''
Vừa lúc côn đồ đang cầm ghế xông tới trước mắt bọn họ, người đàn ông anh tuấn đã nhấc chân lên đá một cước, động tác lưu loát sắc bén. Chỉ thấy côn đồ ôm băng ghế bay ra ngoài, ghế nhựa rơi đến vỡ vụn.
Kiều Ân nhướng mày, nhìn bộ dạng thảm hại của hắn!
Giờ này ở quầy hàng không ít người, trên đường cũng có không ít xe dừng lại xem náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, ngã tư đã đông kín người.
Có người đã gọi điện báo cảnh sát khi có người gây sự.
Khi cảnh sát vội vã đến, mọi thứ đã kết thúc.
Trên mặt đất nằm ngổn ngang bảy tám tên côn đồ, một người đàn ông khí đang chất đứng trước một cô gái.
Cảnh sát cũng không biết đây giờ là tình huống gì, chỉ có thể dựa theo pháp luật, đem hai bên ẩu đả đều mang về đồn cảnh sát.
Thím Trần, con trai bà bị bọn người kia đánh bị thương tương đối nặng, tạm thời đến bệnh viện trước.
Kiều Ân trước khi lên xe cảnh sát, đem toàn bộ số tiền cướp được từ tên côn đồ nhét vào tay bà, an ủi vỗ vỗ bả vai nói:
''Mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm chú Trần! Thím cầm lấy nhất định sẽ cần dùng đến."
Người phụ nữ trung niên nghe xong liên tục gật đầu, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, nắm chặt tay cô, vừa hổ thẹn vừa áy náy:
''Ân Ân, xin lỗi.''
Kiều Ân đau lòng, vỗ tay bà:
"Không sao đâu Thím Trần, đừng nghĩ nhiều như vậy. ''
Y tá trong xe cứu thương đang thúc giục bà, bà lại ngước mắt lên chân thành nói với người đàn ông phong thái:
"Quý ông này, hôm nay cảm ơn ngài.''
Nếu không phải Ân Ân cùng bằng hữu của cô ở đây, Trần Viễn hôm nay còn không biết sẽ bị đám người kia đánh thành bộ dạng gì...
Nhưng bà làm liên lụy Kiều Ân vào đồn cảnh sát, trong lòng bà như thế nào cũng không cảm thấy vô cùng áy náy.
Sau khi xe cứu thương đóng cửa lại, bà lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại đã lâu không gọi:
"Alo, tổng giám đốc Trương..."