Ánh mắt ông Trương có chút thiếu kiên nhẫn, nhất quyết nhét tấm thẻ vào tay Kiều Ân. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Kiều Ân, ông nhẹ giọng nói:
''Mau cầm lấy! Và cả chiếc vòng cổ bố mua cho con vào ngày sinh nhật con cầm theo chứ? Đó là món quà bố tặng con, con có thể giữ lấy."
Kiều Thanh nghe vậy lập tức cau mày, liếc nhìn Kiều Ân đang đứng đó, nghĩ thầm với địa vị của cô cũng có gan để lấy chiếc vòng trị giá 3.000 tệ đó sao.
Kiều Thanh ra vẻ ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng lặp lại lời nói của ông Trương:
“Đúng vậy, bố đưa cho chị, chị cầm theo đi. Sau này… Biết đâu sau này sẽ có ích… "
Lời nói không rõ ràng, nhưng Kiều Ân có thể nghe ra ý trong lời nói của cô ta.
Kiều Ân đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai với Kiều Thanh, đúng là người nhà họ Trương giống nhau như được tạc ra từ một khuân mẫu
Kiều Ân nhấc chiếc túi đeo lên vai, trả lại tấm thẻ cho ông Trương, nhẹ giọng nói:
“Tôi để sợi dây chuyền đó ở ngăn kéo trong phòng, nếu lo lắng thì có thể đi tìm. Ngoại trừ cuốn sổ tôi tự mua, đồ của Trương gia tôi không lấy."
Lời cô vừa dứt, cả nhà họ Trương đều không thể giữ nổi vẻ mặt như lúc đầu nữa.
Đặc biệt, Bà nội và mẹ của cô ta, người vừa rồi không thèm nói bất cứ điều gì, đã thay đổi sắc mặt.
Kiều Ân đúng là không bao giờ biết làm thế nào để bản thân trở nên đáng yêu, luôn khiến mọi người khó chịu.
Kiều Thanh liếc nhìn chiếc ba lô mà Kiều Ân đang mang, ánh mắt khẽ động, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thản nhiên nói:
“Chị, bố mẹ và bà nội không có ý đó, chị quá nhạy cảm rồi. Sống với nhau hơn mười năm, cho dù tìm được bố mẹ ruột, em vẫn là em gái của chị, chúng ta đều hy vọng chị sống tốt. Ở đó không giống nhà chúng ta, chị vẫn nên cầm lấy chắc chắn sẽ cần dùng."
Ông Trương hoàn hồn, sắc mặt khó coi, bất đắc dĩ nói:
"Đúng, con cầm đi."
“Không cần.”
Kiều Ân trả lại thẻ, cô không muốn dính dáng gì đến nhà họ Trương nữa. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo, cô liền đặt tấm thẻ lên bàn cúi đầu nhìn mọi người.
''Người nhà của tôi đến rồi, tôi xin phép đi trước."
Nhìn bóng bóng lưng thẳng tắp từ phía sau đi ra, Bà nội không khỏi hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
''Hừ, cô ta đúng là một con sói mắt trắng xa lạ! Nuôi cô ta hơn mười năm, vậy mà trước khi đi còn không chào một câu.''
“Bà nội, có thể chị ấy muốn nhanh được gặp bố mẹ ruột thôi."
Kiều Thanh nhẹ nhàng nói với bà.
Đáng tiếc, bố mẹ ruột của Kiều Ân nghèo đến mức không giám bước chân vào khu biệt thự nhà họ, thật buồn cười!
"Chị ấy vừa nói chỉ mang theo một cuốn sổ, con thấy ba lô của chị ấy phồng lên, không giống như chỉ có một cuốn sổ..."
Ông Trương lắc đầu, thở dài một cách đạo đức giả.
"Quên đi, chúng ta đã nuôi nó hơn mười năm, nếu nó muốn có thể lấy đi. Dù sao, nhà chúng ta không thiếu số tiền nhỏ đó."
Bà Nội chống nạng, nhìn bóng lưng người phụ nữ đang đi xa, giọng điệu khinh thường nói:
"Cô ta đi rồi cũng tốt, cô ta không phải người nhà họ Trương chúng ta."
"Thanh Thanh, sau này đừng gọi cô ta là chị nữa, loại người như vậy không xứng làm chị của cháu! Cháu đi thay quần áo đi, lát nữa chúng sẽ đi ăn tối, cháu phải nắm bắt cơ hội này..."
Trương gia mặc dù ở trong thành phố đã được coi là lớn mạnh, nhưng so với An gia, Đường gia và các gia tộc khác vẫn là kém hơn một chút.
Kiều Ân bước đi không nghe rõ những lời sau đó, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đáp lại vui vẻ không thể che giấu của Kiều Thanh, và người nhà họ Trương.
Bên ngoài nắng như đổ lửa, trên đường từng đợt từng đợt oi bức, ngoại trừ có một số cụ già thỉnh thoảng hóng mát dưới bóng cây, trên đường hầu như không có bóng người. .
Ngoài vườn hồng, một chiếc Phaeton màu đen lặng lẽ đậu bên đường.
Trạch Dương giơ đồng hồ đeo tay lên xem giờ, kim phút đã quay nửa vòng, vẫn chưa có người từ trong khu biệt thự đi ra.
Anh sốt ruột kéo cửa sổ xuống nhìn ra ngoài.
Khí nóng từ bên ngoài lập tức ập vào, khí lạnh trong xe cũng không cản nổi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lập tức từ ghế sau truyền đến:
"Đóng cửa sổ lại!"
Trạch Dương nghe được thanh âm từ băng ghế sau truyền đến, lo lắng quay đầu lại, hai tay ngoan ngoãn vội vàng nâng cửa sổ lên, không khỏi lầm bầm lầu bầu.
"Vương tổng, đó không phải em gái cậu nên không cảm thấy lo lắng là đúng. Đáng lẽ ngày hôm trước tôi phải đến đây rồi, nhưng cậu lại nhất định muốn tôi đi Lâm Thành đón cậu, làm tôi phải trì hoãn đến hôm nay! Ông vừa gọi hỏi tội tôi, nếu hôm hay không đưa em ấy về, sau này cậu không còn thấy tôi nữa đâu..."
Vương Hạo Hiên đã ba ngày không được ngủ, đang rất đau đầu và khó chịu.
Tiếng người huyên thuyên như tiếng máy khoan điện văng vẳng bên tai, hắn áp chế sự phiền muộn đang cuộn trào trong mắt, ngửa người ra sau, mặt không cảm xúc liếc nhìn thanh niên trước mặt, thanh âm khàn khàn:
“Cũng là vị hôn thê của tôi."
Lâm gia cũng không quá nổi bật, nhưng so với nhà họ Trương, vẫn có một sự khác biệt như mây với mặt đất vậy.
Trạch Dương và Vương Hạo Hiên lớn lên cùng nhau như anh em, nhưng Trạch Dương đã dần hiểu ra Vương Hạo Hiên có chút khác mình.
Nếu không phải hai nhà đã kết giao cả đời với nhau, vì Lâm gia cảm thấy họ nợ Vương gia một mạng, nên chuyện có vị hôn thê này mới xảy ra.
Trong mắt Trạch Dương thoáng có sự lo lắng.
Cô em họ này của anh đã thất lạc hơn mười năm, anh đã tìm thông tin về cô, chúng đều rất bình thường không có gì nổi bật. Có lẽ, cô ấy không hề xứng tầm với Vương gia.
Trạch Dương lo lắng, đột nhiên nhìn thấy một bóng người ngoài cửa sổ xe đang từ từ đi trong biệt thự ra.
"Hình như là em gái tôi, tôi đi xuống xem một chút."
Trạch Dương vội vàng giải thích với người phía sau rồi tháo dây an toàn, mở cửa đi ra ngoài.
Dưới ánh nắng, đập vào mắt anh đầu tiên là một đôi chân trắng nõn, cân đối và thẳng tắp.
Trạch Dương đã quen với việc xã giao bên ngoài, đã nhìn thấy nhiều người đẹp trong làng giải trí, vì vậy anh không khỏi choáng váng.
Cô gái đang đi tới chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.
Làn da của cô ấy nhợt nhạt đến mức, gần như có thể nhìn thấy các mao mạch màu tím dưới lớp da dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt trắng như sứ, đôi mắt đen nhánh, lông mi dài có một chút hoang dại phóng túng vô tình lộ ra.
Dù đã nhìn thấy vô số mỹ nhân trong cuộc đời, nhưng lúc này nội tâm anh ta không ngừng la hét.
Tuyệt vời!