Tuy Nhan Lĩnh không biết, nhưng lời thề sắt son của cậu em Kim có nói: tình yêu có phiếu bảo hành một năm.
Nhan Lĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ bé đối diện đang cố gắng thuyết phục anh, rốt cuộc cũng thành công khi làm anh cảm thấy bực bội. Anh nặn ra một nụ cười, hết sức hòa ái nói: “Nhóc, ý của em là, sau khi chúng ta loại hết thảy chướng ngại, kế tiếp phải làm chính là chia tay đúng không?”
Cậu em Kim trì độn thế nhưng lại trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, dựa theo phương thức phát triển tình yêu bình thường, kế tiếp còn chuyện này.” Cậu ngừng lại một chút, ngay sau đó lại bổ sung nói, “Nhưng mà, chúng ta lại không giống như vậy.”
Nhan Lĩnh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của cậu em Kim: mới một năm mà đã không có gì mới mẻ, năm tiếp theo chắc cũng chả hơn gì.
Anh thật vất vả kéo tâm hồn đang lơ lửng giữa không trung an an ổn ổn nhét lại vào trong lòng, cười nhạt nói: “Chúng ta khác như thế nào?”
Cậu em Kim tức thời làm ra bộ dáng ánh sáng chiếu xa vạn trượng: “Đó đương nhiên bởi vì diễn viên chính trong tình yêu này chính là em ~ là em!! Ha ha ha ha…”
Nhan Lĩnh quét mắt liếc đồ ngốc đang đùa giỡn, thu lại lực chú ý vào tờ báo trên tay. Tư tưởng kiểu tuổi còn trẻ không cần lo lắng, làm người đều có lúc ngu dốt.
Cậu em Kim đắc ý nửa ngày, rốt cục phát hiện người nghe duy nhất đang lười biếng ngồi bên cạnh cùng tờ báo tương thân tương ái nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không để cậu vào mắt.
Cậu em Kim giận dữ, rõ ràng có một người yêu xinh đẹp như cậu, vậy mà Nhan Lĩnh lại có thể trầm mê trong đống báo! Càng không thể tha thứ chính là, báo kia là báo cũ đã đọc qua nhiều lần!
(Diễm: Hãn, cậu em Kim, cậu cần tăng cường tu luyện mị lực… Đến lớp học của ta học bổ túc đi, ta cho cậu tấm vé ưu đãi… À, đồng thời tuyển sinh cả nước.)
Cậu em Kim lấy tay kéo mặt Nhan Lĩnh quay qua, dùng ánh nhìn rực lửa trừng Nhan Lĩnh.
Nhan Lĩnh hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu em Kim, không khỏi mỉm cười xoa tóc cậu. Hơn mười giây sau, giằng co trong tư thế như vậy, Nhan Lĩnh rốt cuộc lĩnh hội ra một điều: Cậu em Kim đang hoàn toàn nghiêm túc.
Cậu em Kim gần như mang theo biểu tình khẳng khái thà chết chứ không chịu khuất phục, khí thế ngất trời nói: “Nhan Lĩnh, không bằng chúng ta lại yêu nhau một lần nữa đi!”
…
Đây là thời khắc lịch sử, phát sinh vào buổi tối ngày thứ ba cuối tháng năm 2005, lúc tám giờ hai mươi bảy phút bốn mươi chín giây tròn.
Nhan Lĩnh còn chưa kịp tỏ thái độ gì, đã bị cậu em Kim cho là đồng ý. Một cái hôn đập vào trán Nhan Lĩnh, từ đó con dấu có hiệu lực.
Nhan Lĩnh hiếm khi thấy cậu em Kim cũng có lúc thông minh chút đỉnh, nhất thời lộ ra vẻ mặt vui mừng nhà có con trai lớn đã trưởng thành.
Về vấn đề yêu nhau lại một lần nữa, cậu em Kim quyền uy giải thích là muốn bắt đầu như hai người xa lạ. Ra lệnh cưỡng chế Nhan Lĩnh phải giả vờ như một người không quen biết theo đuổi cậu. Này, phải nói như thế nào nhỉ… Động vật đơn bào đúng là động vật đơn bào, có tiến hóa bất quá cũng chỉ như virus hay sâu bọ mà thôi.
Nhan ác ma tạm dừng hai giây, vui vẻ nhận lệnh.
Nếu là người xa lạ, sẽ không ở cùng một chỗ. Cậu em Kim không nói hai lời, yên lặng hòa bình về nhà mẹ đẻ. Mà hai ngày sau, lòng cậu vẫn tràn đầy chờ đợi tin tức từ Nhan Lĩnh, nhất kiến chung tình, gặt hái thiên lôi địa hỏa.
Nhưng mà, khụ khụ, không khéo, vì bảo đảm nguyên đán nhân dân quần chúng có thể vui vẻ một cách bình an tốt lành, không có vụ tăng ca quấy rầy việc hẹn hò của tình nhân, công việc của Nhan Lĩnh bỗng chốc ùn ùn kéo đến. Mấy ngày liền kháng chiến, lại không có phép phân thân, cho nên đành cô phụ cậu em Kim phải trông mòn con mắt.
Thời gian đẩy đến ngày cuối cùng của năm 2005.
Chấm dứt đợt tập huấn cuối cùng của năm xong, các anh em gần như dùng vận tốc ánh sáng đi hẹn hò với bạn gái. Mọi người trong tình trạng như thiêu như đốt, ai cũng không rảnh để quan tâm đến vẻ ủ rũ của cậu em Kim.
Cậu em Kim buồn bực nhìn sắc trời ngày càng tối, đã sắp hóa thân thành hòn vọng phu. Nhưng mà, mọi người không cần thông cảm với cậu, cái này gọi là tự làm bậy không thể sống… Ngay cả gián điệp hai mang cô Kim Đóa Đóa, cũng sớm nghỉ đông cùng bạn trai mới đi bơi ở Hải Nam năm ngày.
Nhưng cậu em Kim cũng không cần bi thương, dù sao trên thế giới này vẫn có người coi cậu như bảo bối.
Cậu em Kim sắp chuẩn bị biến thành cứng như rùa, chậm như sên, đi tắm giặt lâu thật lâu. Đang cùng quần áo trong tay phân một phen cao thấp, thình lình có một thứ vô lễ với cái mông của cậu, rồi lại có một bàn tay để trước ngực cậu.
Cậu em Kim toàn thân cứng đờ, cái lỗ tai cũng nhanh chóng rơi vào tay giặc. Một thanh âm trầm thấp tràn đầy mị lực mang theo hơi thở dục vọng nồng đậm truyền tới: “Em trai à, để anh trai hết lòng mà yêu thương em. Đừng nghĩ chửi mắng, ngàn vạn lần cũng đừng chống cự oh…”
Aizzz, tuyên ngôn giản dị dễ hiểu của sắc lang, điển hình thân thiết cho cường × tại hiện trường. (*: ý nói kiểu cưỡng gian tại trận.)
Đáng tiếc cậu em Kim cũng không có ý chí gì đó, chẳng những không có dũng khí giúp đỡ chính nghĩa, trừ bạo an dân, ngược lại hai chân nhũn ra, yếu đuối tựa vào người sắc lang.
Ngài Nhan biến thái đắc ý cười nhẹ, cố ý đem hơi thở ấm áp phun lên tai cậu em Kim: “Em trai à, em cũng thật ngoan, thích ở nơi này sao?”
Tất cả sức lực của cậu em Kim chỉ dùng để thở dốc cùng rên rỉ. Nhan Lĩnh đang dùng kỹ xảo dịu dàng nhất an ủi hai núm vú trước ngực cậu cùng phần háng mẫn cảm nhất, lại cố ý quấy rối trọng điểm nhiệt liệt mà cô đơn. Ngón tay mềm dẻo mang theo độ ấm như mồi lửa đùa bỡn cậu em Kim, mà thân thể sớm được dạy dỗ thành thục bởi vì loại tra tấn ngọt ngào này mà bắt đầu run nhè nhẹ. Cậu em Kim vặn vẹo phần eo nghênh đón bàn tay xấu tính, lại nhân né tránh linh hoạt không kiên nhẫn này mà thất bại bắt đầu than nhẹ.
Nhan Lĩnh ngậm lấy vành tai cậu em Kim rồi khẽ cắn: “Bé ngoan, thích anh đưa cho em sao… Nếu chủ động như vậy, làm sao còn có thể diễn tiết mục cưỡng gian nữa.” (Diễm ra sức gật đầu: không cần che dấu, vốn chính là thông dâm…)
Cậu em Kim bị kẹp giữa vách tường và Nhan Lĩnh, bức tường lạnh như băng cùng chân tay nóng bỏng làm cậu càng thêm mềm mại: “Hừ ưm ~~ còn… Không đủ… Ưm –– không đủ nhiều… A…”
Tay Nhan Lĩnh cầm bảo bối của cậu em Kim chậm rãi ma xát, hấp dẫn nói: “Thoải mái không? Nói cho anh biết…”
Có một số đàn ông luôn không chịu nổi khiêu khích, không cần phải nói cậu em Kim chính là nhân tài kiệt xuất trong đó. Chỉ cần nhìn biểu tình YD của cậu, cũng biết cậu thích tới trình độ nào. Nhan Lĩnh rèn luyện thời gian dài như vậy, cũng không thể làm cậu tiến bộ bao nhiêu. Chỉ bị sờ soạng vài cái đã không chịu được, nơi khác ngược lại nhũn như bùn, rên rỉ đều biến thành tiếng lầm bầm của heo nhỏ, đương nhiên cũng giống tiếng grừ grừ của con mèo nhỏ, quyến rũ như một con cừu nhỏ. Khụ, kích thước tuy lớn chút, nhưng Nhan Lĩnh không ngại chỉ làm chút chuyện cho động vật nhỏ khóc là được rồi.
Nhan mỗ với bất kỳ tình huống nào đều sớm có dự mưu, lấy ra bình bôi trơn hương cỏ xanh giấu ở trong người. Cái hộp nhỏ đặt ở trong túi bên người nhiễm chút nhiệt độ cơ thể, dẫn tới chất gel đặc màu lục nhạt ở bên trong hơi hơi tỏa ra hơi thở kích tình.
Nhan Lĩnh xoa nắn cái mông của cậu em Kim, trợ giúp cậu điều chỉnh tư thế mông nhếch lên, hai chân tách ra, ghé vào trên tường.
Cậu em Kim phối hợp thuận theo làm ác ma sắc tâm bay lên, vô cùng phiến tình đem ngón giữa dính đầy gel trơn chậm rãi đâm vào trong cơ thể cậu em Kim, thành thạo tìm được vị trí kích thích nhất, bắt đầu đợt tiến công khi nhẹ khi nặng khi nhanh khi chậm.
Cậu em Kim thở dốc càng thêm ồ ồ, toàn bộ thế giới chỉ còn lại ngón tay đang không ngừng đâm chọc trong thân thể cậu.
Nhan Lĩnh rất thuận lợi đưa ngón trỏ cũng đẩy vào, đầu lưỡi nóng ướt khi sâu khi cạn liếm láp lỗ tai của cậu em Kim, trong thanh âm cũng thêm một tiếng khàn khàn tình sắc: “Độ ăn ý của thân thể chúng ta tốt lắm nha… ừm… Lại đem mông vểnh cao lên một chút… Đúng… Cùng với ngón tay của anh cùng nhau động…”
Đến khi ngón tay thứ ba cũng xâm nhập vào, gel trơn cùng dịch ruột non đều phát ra tiếng hoan hô sung sướng. Dũng đạo càng ngày càng nóng ướt kịch liệt phun ra nuốt vào ngón tay của Nhan Lĩnh. Toàn thân cậu em Kim đều bị ngọn lửa tình dục thiêu đốt vô ý thức lắc đầu: “Đổi… Ưm… Ưm… Nữa ~~ ô ô… Lớn hơn nữa… A…”
Nhan Lĩnh hôn nhẹ bả vai của cậu em Kim, rút ra ngón tay đang đâm chọc, nâng một chân của nhóc kia lên gấp khúc đặt ở trên tường, hoàn toàn bại lộ lỗ nhỏ tươi đẹp đang chờ đợi được tiến vào, đem dương vật thô to một phát đâm vào chỗ sâu nhất.
Cậu em Kim la hoảng lên một tiếng “A”.
Nhan ác ma nằm ở phía trên gảy gảy mái tóc ướt mồ hôi của bé ngoan dưới thân, cúi đầu hỏi: “Muốn loại nào… Hả?”
Cậu em Kim bị côn thịt cương nóng nhét đầy, ánh mắt hơi mở ra gần như không có tiêu cự chính xác, chỉ mờ mịt nhìn vách tường nói: “Động lại động… Mau… A!!”
Một chút ý thức cuối cùng của cậu em Kim cũng bị đâm chọc hung mãnh của Nhan Lĩnh kéo vào lốc xoáy tình dục. Ngoài kêu sợ hãi khóc rên, chỉ có thể đong đưa thân thể làm cho Nhan Lĩnh tiến vào càng thêm thuận lợi. Hơi thở nam tính dâm loạn cùng tiếng rên rỉ trầm thấp kiềm nén lãng đãng ở trong phòng thay quần áo tùy thời đều có người tiến vào. Mà hình bóng dây dưa lại trở nên càng ngày càng kịch liệt.
Rốt cuộc theo một tiếng kêu sợ hãi của cậu em Kim, tinh dịch phun tung tóe ra dính đầy trên vách tường cùng đùi của cậu. Nhan Lĩnh đồng thời đạt tới cao trào cũng bắn mạnh vào trong cơ thể cậu em Kim.
Hai người mới từ đỉnh sung sướng hồi phục tinh thần lại, chợt nghe tiếng reo hò cùng với tiếng chuông ở bên ngoài.
Nhan Lĩnh hôn nhẹ đôi môi hồng hồng của bé ngoan đối diện, dịu dàng cười nói: “Năm mới vui vẻ! Lần đầu gặp mặt, tôi là Nhan Lĩnh.”
Cậu em Kim liếc cái tên đại biến thái còn giả bộ nghiêm túc: “Có người nào như anh không, mới bắt đầu quen biết đã làm cái này.”
Nhan Lĩnh thành thật tiếp tục cười: “Ai bảo anh đối với em chỉ nhìn thoáng qua đã nhất kiến chung tình, thiên lôi địa hỏa chứ… Hơn nữa, tính là lối tắt tình yêu…”
Cậu em Kim run rẩy chân chống lên vách tường: “Sao em vẫn cảm thấy tình yêu của chúng ta lẫn lộn đầu đuôi nhỉ? Vốn định một lần nữa có một đoạn thuần khiết… TMD, thế nhưng lại ở cái chỗ khỉ gió này…”
Nhan Lĩnh ôm lấy cậu em Kim đi đến phòng tắm cách vách, nhẹ nhàng hôn lên lông mi trên mắt cậu: “Tóm lại là tình yêu đến là được. Mặc kệ thế nào, hai người chúng ta cùng một chỗ hạnh phúc là được rồi… Chẳng lẽ, anh không thể thỏa mãn em… Hả?”
Đối diện với ánh nhìn yêu thương của Nhan Lĩnh, cậu em Kim rốt cuộc không thể phun ra nổi hai chữ “Đúng vậy”, chỉ cúi đầu lí nhí đáp.
“Không phải… Chỉ là cảm thấy…”
“Hửm, cảm thấy sao?” Nhan ác ma chăm chú nhìn tiểu cừu, không biết trong cái đầu nhỏ này lại nghĩ ra cái gì.
“Chỉ vì trước đây, không có trải qua một tình yêu trong sáng, em và anh đã…”. Cậu xụ mặt, thấp giọng cúi đầu nói: “Căn bản lúc đó cũng không phải là anh yêu em…”
Nhan Lĩnh bất ngờ, cậu nhóc đầu óc đơn giản thế nhưng lại nhớ rõ chuyện đó đến vậy, chắc hẳn cậu cũng bận lòng không ít. Bất giác, lương tâm nhỏ như hạt gạo của Nhan Lĩnh lại trào lên cảm giác thương tiếc cùng áy náy, ôm siết lấy cậu, anh thì thầm: “Vậy sau này anh dùng cả cuộc đời để cùng em yêu lại từ đầu được không?”
“Anh nói thật?” Cậu em Kim ngẩng đầu, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng.
“Ừm… tất nhiên là thật.” Nhan Lĩnh nói chắc như đinh đóng cột.
Cậu em Kim cảm động, rúc rúc vào trong lồng ngực Nhan Lĩnh, nhỏ giọng nói: “Nhan Lĩnh, em yêu anh.” Nghe được những lời này tính cách ác ma của Nhan Lĩnh vừa đè nén xuống lại bộc phát, muốn hung hăng bắt nạt tiểu cừu này một phen.
“Nhưng…” Nhan Lĩnh ngừng một chút, “Anh không làm ăn lỗ vốn, cuộc đời anh rất có giá trị, vậy bây giờ có phải em nên trả cho anh chút lợi tức không…?” Còn chưa dứt lời bàn tay đã sờ loạn trên người cậu em Kim.
Cậu em Kim hốt hoảng, như thế nào lại như vậy, rõ ràng không khí đang lãng mạn mà sao lại thành thế này?
Trong phòng tắm một mảnh xuân sắc, mơ hồ có thể nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng, “Ưm… aa… Nhan Lĩnh… chỗ đó… nhanh chút…”
Tiểu cừu Kim Nghị Tu sau nhiều lần bị Nhan ác ma trêu chọc, cuối cùng cũng rút ra được bài học xương máu: Ác ma chính là ác ma, dù lúc thành thật nhất vẫn không quên bộc lộ bản chất.
Ừm, nhưng mà, được bắt nạt và bị bắt nạt đôi khi cũng là một hạnh phúc nho nhỏ, vậy nên, Nhan Lĩnh và cậu em Kim ngày ngày vẫn cùng nhau sống rất vui vẻ.