Chap 52: Mỹ Nhân Đối Mặt- 2
'Thanh. Mau dậy đi. Em không đi học hả?' Ách Hân lay người cô
'ưm. Để cho em ngủ, em xin nghỉ rồi!' Trần Thanh xua tay rồi kéo mền che khuất đầu.
'sao lại xin nghỉ? Mau dậy ngay cho tôi' Ách Hân cố kéo cô dậy
'hừm... không phải là vì chị sao? Em muốn đi chơi cùng chị mà.' Trần Thanh ngây thơ nói, còn say ngủ vừa nói vừa dụi mắt rồi lại ngáp thêm một cái.
'em ngốc thật. Bộ ngày nghỉ không đi được à?'
'thôi. Ngủ cùng em một tý nữa đi. Có chuyện gì thì nói sao...' Trần Thanh kéo Ách Hân xuống nằm lên tay mình
'oáp...'
______
Cả hai cùng nhau đi ăn rồi đi chơi, một người không biết đường thì cứ bài đặt chỉ đường, còn một người thì cứ tin vào người yêu mà cứ dám chạy và cuối cùng... Lạc đường!
'wow, công nhận ở đây đẹp thật. Mà em cũng không biết ở đây là đâu luôn' Trần Thanh đưa mặt sát lại kính của cửa xe xem cảnh đường xá.
'tại em đó. Đã không biết đường lại còn bài đặt bchỉ dẫn. Làm lạc luôn rồi này!'
'ai biểu chị đi theo em chứ. Em đã nói là không chắc rồi mà!' Trần Thanh xoay lại cãi.
'em còn dám cãi sao? Tôi cho em chết bây giờ!' Ách Hân giơ nắm đấm lên mà hâm doạ.
'ple... Chị cứ ở đó cãi nhau với vô lăng đi, em đi tè!' Trần Thanh mở cửa xuống xe rồi chạy đi...
'nhớ nhanh nhé!'
'được rồi!'
_______
Cả hai ngồi trên xe mà không biết phải đi đâu về đâu, vì sợ đi lại càng lạc thì mệt thêm nữa.
'đường nhà em? Biết chứ?'
'Không. Em đâu có để ý đến đâu'
'vậy số nhà?'
'Không biết.'
'cái gì cũng không, em thật là vô tâm, chẳng để ý đến chuyện gì cả.'
'I don't care. I only care about you'
'No. I don't need it'
'wow...' cô vỗ tay.
'điều quan trọng là chúng ta đã bị lạc đường rồi này. Sao về được đây?'
'chị cứ chạy đi đi.'
'càng lạc luôn thì sao. Ngốc...'
Ách Hân đưa tay cốc đầu Trần Thanh, cô ôm đầu bĩu môi.
'au. Vậy chúng ta ra ngoài hóng gió đi, trong đây nóng nực quá!'
'ừ'
Trần Thanh trong lúc ngồi ở ghế đá bên đường chờ Ách Hân đi mua nước đem đến thì...
'au, em này! Trong quen nhỉ?' Một người phụ nữ đi ngang qua bỗng bắt gặp cô đang ngồi ấy thì đến bắt chuyện.
'hả? Em sao?' cô chỉ vào mình.
'ừm. À... Em là cái cô bé ngủ trong giờ học này, khi ngồi kế cô đấy!'
'à... Thì ra là cô. Cô đã vẽ đầy mặt em.' Trần Thanh khoanh tay vẻ mặt giận dỗi, cô còn nhớ rất rõ nha.
'haha, chỉ tại em ham ngủ. Cho chừa nhé!'
'không chơi với cô đâu.' Trần Thanh xua tay.
'Haha, không đùa nữa, mà sao em lại ngồi ở đây?'
'em bị lạc.'
'Lạc sao?' người đó ngạc nhiên.
'em đi thế nào mà lạc đến đây?'
'em cùng một người nữa đi dạo xung quanh. Nhưng mà không biết đường nên đâm ra bị lạc. À, cô có thể chỉ đường cho em về nhà được chứ?' cô chợt nhận ra, tia hi vọng đây rồi!
'được thôi. Nhưng mà người kia đi cùng em đâu?'
Trần Thanh nhìn xung quanh thì thấy Ách Hân đứng cầm hai lon nước cách đó không xa, đang hướng mắt nhìn cô. Trần Thanh đứng dậy vãy tay, Ách Hân miễng cưỡng cười rồi đi lại.
'em gan lắm. Dám nói chuyện với gái khi vắng mặt tôi sao? Tôi phải dạy dỗ em lại rồi!' Ách Hân vừa đi vừa lầm bầm, nghiến răng.
'đây rồi! Ách Hân đây là... Ủa mà cô tên gì?'
Trần Thanh định giới thiệu cho Ách Hân biết mà chợt nhớ ra. Không biết tên người ta...
' cô là Mona.'
'vâng, đây là giảng viên Mona, còn đây là...' Trần Thanh định nói tên của Ách Hân bằng tiếng Việt nhưng không được! Như thế rất khó phát âm cho người nước ngoài.
'Han Yoke.'
'Han Yoke?' cả hai cùng đồng thanh
'v... Vâng.'
'tên đẹp đấy! Chào' Mona đưa tay ra
'chào...' cô ta mở to mắt khi người trước mặt mình. Nói cái gì đó không hiểu được.
'à à... Chị ấy là người Việt, nên cô không hiểu là đúng rồi! Haha' Trần Thanh giải thích hộ cho Ách Hân.
'à... Cô hiểu rồi!'
'cô ấy sẽ chỉ đường cho chúng ta đó. Đi thôi'
Cả ba cùng lên xe, Ách Hân lái, Trần Thanh ngồi kế ghế lái và Mona ngồi ở phía sau.
'mà cô sao lại ở đây vậy ạ?' cô quay xuống hỏi.
'cô có công việc ở bên này! Bây giờ lại về Seoul này. Cho cô đi cùng, không phiền chứ!'
'phiền gì ạ! Nói chung là tiện cả đôi đường. Em cũng cần người chỉ đường về mà!'
'haha...'
Hai người họ nói chuyện vui vẻ với nhau mà quên mất có sự hiện diện của Ách Hân tỷ tỷ, thấy mình bị quăng đóng bơ nên đâm ra tức giận. Nàng chạy xe càng nhanh hơn làm cả hai có chút hơi hoảng sợ.
'Ách... Hân. Chị sao vậy?'
' không có gì, em nói chuyện tiếp đi' Ách Hân giảm ga lại.
Biết bản thân đã chọc giận tỷ tỷ kế bên nên cô đã làm nũng.
'chị đừng giận. Em sẽ không nói chuyện với cô ta nữa đâu...'
'tôi nào giận cô. Mau ngồi im đi'
Trần Thanh bĩu môi rồi ngồi im đến lúc về nhà, lát nữa năn nỉ sau vậy. Ở đây có người lạ không tiện cho lắm!
_______
Ách Hân tỷ tỷ còn gặp nhiều mỹ nhân dài dài... Chịu khó nhé nàng,! ?Haha...