Tôi xác nhận tôi không ngủ được, cầm điện thoại di động bắt đầu xem lại nhật ký cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu ấy.
Hu hu, mỗi câu nói của cậu ấy đều rất đáng yêu, thật là dịu dàng, thật ân cần, thật hài hước.
Ở giường đối diện đột nhiên sáng lên, sau đó wechat của tôi nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng: [Còn chưa ngủ sao?]
Tôi: [Không ngủ được.]
Cô ấy: [Lên sân thượng nói chuyện phiếm không?]
Tôi: [Đi!]
Hai người chúng tôi chuyển mình xuống giường, mỗi một người chiếm một băng ghế trên ban công.
Nhìn sao trời, nhìn trăng sáng, từ chuyện thơ ca, bàn tới cả lý tưởng cuộc đời.
Cho đến khi.
Điểm chính chính là đập muỗi, đập muỗi, từ Tạ Gia Ngũ, hàn huyên tới Tạ Gia Ngũ.
“Cho nên các cậu ra ngoài một chuyến như thế, ngay cả tay cũng không nắm một lần sao?”
“Nào có ai ngay lần đầu tiên gặp mặt đã nắm tay đâu chứ… vẻ mặt của cậu là bị sao đấy? Lần đầu tiên cậu với bạn trai gặp mặt đã nắm tay rồi sao?”
“Đúng thế! Đinh Vi Vi, không phải cậu bị ngốc sao, chúng ta cũng chẳng phải học sinh cấp hai, nắm tay một chút thì có thế nào? Lâu lâu cậu còn ôm ấp các thứ chẳng mất miếng thịt nào.”
Cô ấy vừa nhắc tới ôm ấp, tôi lập tức nhớ tới cái ôm của anh đẹp trai và… cơ bắp trên ngực của cậu ấy.
Bạn cùng phòng của tôi hiểu rõ hơn tôi, lập tức bắt được chỗ không đúng của tôi.
“Cậu đỏ mặt cái gì? Sao? Cậu và Tạ Gia Ngũ đã ôm ấp rồi sao? Không phải chứ, hai người các cậu còn chưa nắm tay sao lại nhảy bước thế?”
“Nếu tớ nói đó chỉ là hiểu lầm vậy cậu có tin không?”
“Tớ tin cậu có quỷ mới tin cậu đấy!”
Ngày hôm nay, chúng tôi hàn huyên tới năm giờ sáng.
Trời hiện lên màu trắng bạc, tôi ngồi trên ban công, bạn cùng phòng tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi, trước mặt tôi nhuốm màu đỏ của ánh nắng mặt trời và ánh ban mai xinh đẹp.
Tôi cầm điện thoại di động lên, chụp một tấm ảnh mặt trời mọc, sau đó lại chụp một tấm ảnh với bạn cùng phòng.
Đăng lên vòng bạn bè, trên status ghi: Lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc ở trường học, mới phát hiện bản thân đã bỏ qua không ít thứ xinh đẹp bên mình.
Sau đó vô tình đánh thức bạn cùng phòng: “Tớ bị mũi chích bốn năm dấu rồi, quay về giường ngủ đi.”
Ngủ một giấc đến tận mười một giờ, bị mùi hương đánh thức.
Các bạn cùng phòng mua cơm mang lên phòng ăn, tôi thật sự đói bụng, từ trên giường bước xuống, ngây ngơ đánh răng rửa mặt rồi uống sữa, đầu tôi đột nhiên nhảy số…
Dường như, không phải tôi đã quên gì rồi chứ!
Lập tức mở wechat lên, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn Tạ Gia Ngũ gửi cho tôi.
Một tin lúc tám giờ rưỡi: [Chào buổi sáng.]
Một tin lúc chín giờ rưỡi: [Vẫn chưa dậy sao?]
Mười phút trước lại gửi một tin: [Vừa nhìn thấy trên vòng bạn bè của cậu, hoá ra rạng sáng cậu đi xem mặt trời mọc, thế không làm phiền cậu nữa. Lúc nào dậy nhớ trả lời tin nhắn tôi nhé.]
Tôi nhanh chóng mở vòng bạn bè lên, ở phía trên cùng nhìn thấy bình luận của Tạ Gia Ngũ.
Cậu ấy viết: [Bỏ qua không phải là mãi mãi, có lẽ xoay người vẫn có thể gặp lại.]
Một câu nói này đã đánh thẳng vào tim tôi.
Tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang ám chỉ tôi, vào lúc tham gia giải đấu robot, hai người bọn tôi vẫn chưa quen biết, chưa có quan hệ gì, nhưng xoay người, chúng tôi lại gặp gỡ lẫn nhau,
Hu hu, tôi lại sợ bản thân mình đa tình, cũng cứng rắn trả lời lại cậu ấy: [Cái này cũng là do bạn cùng phòng dạy cậu sao?]
Đợi một hồi, cậu ấy trả lời: [Không phải, là bản thân tôi muốn nói.]
Động lòng nha các bạn của tôi!
Cùng lúc đó, wechat của cậu ấy cũng gửi tin nhắn tới: [Cậu dậy rồi nha.]
Tôi: [Ừ rồi… chuyện đó, xin lỗi nha, vì ngắm mặt trời mọc nên ngủ quên mất.]
(Thật ra là bởi vì cậu nên tôi mới mất ngủ cho nên mới nhìn mặt trời mọc rồi mới ngủ quên mất)
Bên kia đang hiện dấu hiện đang nhập, tôi đợi một phút, tin nhắn mới được gửi tới: [Không sao… vậy cậu còn đi tự học không?]
Tôi rất sợ cậu ấy quan tâm để tôi ngủ tiếp, lập tức trả lời: [Tự học chứ, tôi đến tìm cậu nhé!]
Có quá thẳng thắn hay không… tôi có cần phải dè dặt một chút không, làm khó làm dễ một chút…
Nhưng tin nhắn cũng đã gửi ra rồi, nếu còn thu hồi lại có hơi không ổn lắm.
Lúc tôi còn đang dơ dự, tin nhắn của cậu ấy đã được gửi tới: [Tôi đang ở lầu bốn thư viện khu A.]
Tôi đeo balo trên lưng đi tới thư viện, vừa tới khu A đã nhìn thấy cậu ấy.
Cậu ấy thật đẹp trai, mặc một chiếc áo thun màu đen, áo khoác mỏng màu đen, càng hiện rõ làn dao rất trắng, các đường nét trên mặt rất đẹp.
Cậu ấy cúi đầu giải đề, tay đỡ trán, trông rất giống hạc đứng trong bầy gà (tôi có tội, tôi đáng chết, tôi để các bạn học nam nghe tôi sám hối! Các cậu đều là hạc, tất cả đều là hạc!)
Tôi đi tới ngồi xuống đối diện cậu ấy, cậu ấy ngẩng đầu cười với tôi một tiếng, sau đó lại cúi đầu giải đề.
…
???
Phản ứng bình thản như vậy sao, tối hôm qua bà đây vì cậu mà mất ngủ đến ba giờ hơn đấy.
Tôi vừa oán thầm vừa lấy bài tập ra giải.
Không làm được bao lâu tôi đã thấy mệt mỏi, mí mắt điên cuồng đập vào nhau, tôi liếc trộm Tạ Gia Ngũ, phát hiện cậu ấy vẫn đang chăm chú làm bài tập.
Không sao, tôi nghĩ, Đinh Vi Vi, đi ngủ, đại ca đang chăm chú như thế hẳn sẽ không phát hiện ra mày ngủ đâu (không phải).
Sau đó tôi liền nhắm mắt lại, gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Người thông minh từng nói, chiếc giường mềm mại nhất không phải ở phòng ngủ mà là ở thư viện.
Lúc tôi tỉnh lại phát hiện trên người đã khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, Tạ Gia Ngũ đang dùng ipad xem video bài giảng, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun đen.
Lúc này có hai lựa chọn:
A. Trả áo khoác lại cho cậu ấy rồi nói cảm ơn.
B. Mặc áo khoác lên người.
Sau đó tôi quả quyết lựa chọn phương án B, a ha ha ha ha ha ha ha, tôi cảm thấy mình rất thạo nghề!
Tôi càng lúc càng giống mấy con nhỏ diêm dúa đê tiện cố ý mặc áo khoác của nam thần!
Tôi thật tuyệt vời!
Lúc mặc quần áo, Tạ Gia Ngũ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, sau đó, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Cậu ấy thật sự rất hay đỏ mặt, đúng là dày vò người khác.
Tôi cố ý đùa giỡn với cậu ấy: “Sao thế, không muốn cho tôi mượn sao?”
Cậu ấy lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đồng ý, cậu mặc trông rất đẹp.”
Cậu, cậu, cậu.
Mỹ nam rơi lệ!