Mộ Dung Kiệt vỗ bờ vai của anh, đưa mắt nhìn đến đám anh em, "Nhiệm vụ Hải bang lần trước, mọi người hoàn thành rất tốt, cho nên, tại chỗ này, tất cả đều có thể tiếp tục làm việc tại Long Hổ bang, hi vọng mọi người không ngừng cố gắng hơn!"
Mọi người cố gắng nhẫn nhịn để không hoan hô thật lớn, vì trước sự uy nghiêm của Mộ Dung Kiệt nên mọi người đè nén kích động, tất cả đều biểu hiện trên mặt, ai nấy mặt tươi như hoa.
Trương Thiên càng phấn khích hơn muốn quay sang ôm Mộ Dung Kiệt thật chặt, đáng tiếc, anh không có lá gan đó!
"Trương Thiên, tới đây!" Mộ Dung Kiệt vừa cười vừa ngoắc tay bảo Trương Thiên.
Trương Thiên hấp ta hấp tấp chạy tới, cúi đầu khom lưng "Đại ca, có chuyện gì?"
Mộ Dung Kiệt tiến tới lỗ tai của anh không biết nói những gì.
Chỉ thấy sắc mặt Trương Thiên không ngừng biến đổi.
Một lúc sau, chậm rãi nói"Đại ca, anh ác quá!" Lại muốn anh đi. . . . . .
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo"Làm hay không làm?" ?
"Làm!"Trương Thiên lập tức đứng thẳng người, dứt khoát trả lời có lực.
Bên trong phòng bệnh, Ngải Tuyết và Lãnh Băng mắt totrừng mắt nhỏ.
Rốt cuộc, Ngải Tuyết dụi mắt, đưa ngón tay chỉ"Cô độc ác quá!".
Khóe miệng Lãnh Băng nhếch lên"Thiếu phu nhân nên bình tĩnh một chút, đây là nhiệm vụ thiếu chủ giao cho tôi, hi vọng cô đừng làm khó tôi!"
Ngải Tuyết nghe xong, cắn răng nghiến lợi: "Nhiệm vụ của cô chính là giám sát tôi, hạn chế sự tự do của tôi sao?".
Lông mày của Lãnh Băng xếch lên: "Tôi chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho thiếu phu nhân, không có giám sát cũng như không hạn chế sự tự do của cô, thiếu phu nhân muốn đi đâu thì đi đó, chỉ là để tôi đi theo bên cạnh bảo vệ cô thôi, cô có thể coi tôi như không khí, muốn làm gì thì làm!"
Ngải Tuyết tức không chịu được, lí do gượng ép như vây cũng nói được, "Tôi không cần người khác bảo vệ, hơn nữa, cũng không có cái gì cần phải bảo vệ!"
Lãnh Băng xoay mặt không nhìn cô, hai tay choàng trước ngực đứng bất động ở cửa sổ!
Ngải Tuyết tức giận đến mặt đen sì, khó trách lại là thủ hạ của Mộ Dung Kiệt, vẻ mặt cũng y như anh!
Ngày nào cũng bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cô làm cách nào rời đi đây?
Xụi lơ ở trên giường, thở dài một hơi, cầm điện thoại ở đầu giường gọi cho Giản Mộng.
"Tiểu Mộng, tớ ở bệnh viện XX, cậu tới đây đi! Ừ, vậy nha" Cúp điện thoại, Ngải Tuyết không hề nhìn khúc gỗ Lãnh Băng kia, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng khẽ co rút đau đớn, cô cảm nhận có cái gì đó không đúng.
Vô thức chạm đến bụng, nơi này, vốn chứa đựng một bảo bảo đáng yêu.
Là cô bảo vệ con mình không tốt, đều do cô!