Thang Tiệp khinh thường, cho là anh nói giỡn.
Một tháng sau, Thang Tiệp bắt đầu có triệu chứng buồn nôn, cô tính toán chu kì của mình thoáng lại cười khổ, đây có thể coi là kỉ vật cuối cùng giữa cô và Tử Hiên.
Jack nhìn Thang Tiệp ngày càng ốm yếu, cuối cùng kéo cô đi tới bệnh viện, Thang Tiệp nghĩ, như vậy cũng tốt, để anh biết rồi anh sẽ không phải quan tâm mình nữa.
Cầm kết quả đi ra, Thang Tiệp nhìn chằm chằm Jack, muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh khi nỗ lực đặt mọi niềm tin lên người cô.
Tuy nhiên, cô mới là người thất vọng, không có, Jack chỉ hụt hẫng một tí, ngay sau đó cho cô nụ cười hiền hậu, nói với cô rằng"Yêu ai yêu cả đường đi lối về, có yêu thì phải yêu tất cả của người đó.”
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Thang Tiệp ươn ướt, nếu như Tử Hiên được một phần nhỏ như anh ta thì hay biết mấy.
Sau này mỗi sáng sớm, Jack đều đem bữa sáng dinh dưỡng đến cho cô, buổi tố nấu cháo cho cô ăn.
Mãi cho đến lúc đứa bé ra đời, quá trình sinh đẻ thuận lợi, là một bé trai, Jack ôm đứa bé hôn rồi lại hôn, trong tháng đó, anh đã tận tình sắp đặt mọi thứ ổn thỏa kể cả kiếm bà vú giúp cô lo cho con.
Cô hoàn toàn bị anh làm cho cảm động, tuy nhiên trớ trêu thay vẫn là cảm giác không yêu, trong lòng của cô luôn hướng đến người đàn ông kia – Tử Hiên, những ngày ở Mĩ, không lúc nào không nhớ đến anh, cho nên, cô đặt tên cho con là ‘Ức Hiên’.
Cô vẫn luôn cùng Jack duy trì một khoảng cách, trong lòng cô biết, cô không có khả năng cùng anh đi đến loại tình cảm đó, cho nên cô càng phải dứt khoát tuyệt tình hơn để người ta không phải ôm thêm tia hi vọng nào.
Rất nhanh, cha mẹ Jack biết chuyện, bọn họ nghiêm túc cảnh cáo Thang Tiệp, đời này, cũng đừng mơ tưởng là con dâu của họ.
Cha mẹ anh cầm một trăm vạn đưa cho cô buộc cô rời khỏi nước Mĩ.
Trong lòng Thang Tiệp vô cùng tức giận, buổi tối hôm đó liền thu dọc hành lý, mang theo con trai trằn trọc đến nước Anh, dù sao, La Mã và Trung Quốc cũng không thể trở về.
"Cứ như vậy, tớ mang Ức Hiên đến Anh quốc sống 5 năm liền.”Chân mày Thang Tiệp nhíu chặt, đôi mắt đều là sự ưu thương.
Ngải Tuyết nghe đến nước mắt rơi lã chã, lại là năm năm, nhưng năm năm của Thang Tiệp còn đau khổ hơn cả cô.
"Vậy lần này cậu trở về nước là….?”
Nói đến cái này, trên mặt Thang Tiệp lóe lên sự đau thương, có thể nói là tuyệt vọng, hoảng quá Ngải Tuyết vội vàng ôm lấy cô"Cậu làm sao vậy?”