"Ừm, đã ngủ, không phải anh đã nhìn thấy sao?Còn hỏi?”
"Hôm nay em sẽ không phải lại nói bởi vì hai con thỏ nhỏ kia mà không được chứ?”Kiệt cảm thấy, Ngải Tuyết đang trả thù riêng.
Ngải Tuyết chợt nhíu mày: "Ý gì, anh biết rồi còn hỏi.”
Kiệt không chịu được rống to, liên tục càu nhàu: "Bà xã, con cũng hơn 3 tháng mấy, em chỉ biết chăm sóc cho hai đứa nhỏ, còn anh đây em lại bỏ qua một bên.”
Ngải Tuyết cau có, trách móc: "Nói nhỏ, kẻo đánh thức Nha Nha với Tử Tử!"
"Mẹ nó, nên đem hai đứa nhãi này cho bà vú, cái này là ý gì đây?”
"Mộ Dung Kiệt, anh có thể nói lý tí . . . .”
"Anh nói sai chỗ nào? Lúc trước chính em nói chúng ta không có thời gian âu yếm?”
"Ừ thì có nhưng chỉ 7 tháng thôi mà.”
"7 tháng em nói gọn nhẹ thế à? Bà xã, chẳng lẽ em không muốn? Anh nhớ lúc em mang thai tới tháng thứ 7 đã nằng nặc đòi anh, còn bây giờ…..?”
Ngải Tuyết lau dịch nhũ tiếp tục thoa kem dưỡng da "Em chăm tụi nhỏ đã hết sức để chăm thêm anh!”
"Em đừng giả bộ!”Kiệt vừa nói vừa hành động trực tiếp đè Ngải Tuyết xuống giường"Hôm nay thì không thể bỏ qua, nói, cô gái nhỏ, có phải em đang trả thù anh.”
Đột nhiên tiếp xúc gần gũi khiến Ngải Tuyết đơ người chưa biết đối đáp với Kiệt ra sao, càng thuận lợi cho anh tự đắc cởi quần áo.
"Oa. . . . . .” Nghe được tiếng khóc của con, Ngải Tuyết lập tức kháng cự đứng lên.
Kiệt giận điên lên, ôm lấy hai đứa nhỏ chạy xuống lầu: "Bà vú. . . Bà vú. . .”
"Thiếu gia? ??" Bà vú mở cửa phòng, Mộ Dung Kiệt như mất kiên nhẫn liền đem hai đứa bé cho bà"Chăm sóc nó cho tốt, không để cho tụi nó khóc. . .”
Nói xong vội vàng đi lên, ôm người đang chạy xuống lầu quay về phòng, không kịp chờ đợi áp đảo cô trên giường"Bà xã, bây giờ có thể rồi sao?”
Khóe môi Ngải Tuyết vẽ lên đường cong mập mờ: "Em không cho, hừ, lúc đầu em cầu xin anh thì sao hả, chẳng thà tự anh giải quyết chứ đâu thèm tới em, bây giờ em muốn anh nếm thử cảm giác ‘bị ruồng bỏ’ này, xem anh sau này dám cự tuyệt nữa không.”
Ngải Tuyết cố ý quyến rũ anh cứ vẽ loạn trên người anh, để Kiệt cảm giác có thịt trước mắt lại không thể ăn!!!