Lúc đám Tử Mặc chạy tới phòng bệnh, nhìn đôi mắt khát máu của đại ca mà hoảng hốt.
"Đại ca, anh đừng căng thẳng thế, sinh con vốn là như vậy.”Lãnh Băng chau mi nhìn đại ca.
Kiệt nắm lấy bả vai Lãnh Băng: "Lúc trước cô cũng rống khóc, la hét à? Tôi không thể tưởng tượng, sinh con lại đau khổ đến thế, vậy mà cô cũng chịu được.”
Lúc này, có một hộ sĩ ra ngoài cầm một cái khay, nhìn bọn họ còn gấp gáp hơn cả Kiệt bây giờ "Đừng lo lắng, chỉ hơi khó sinh.”
"Cái gì? Khó sinh? ? ?” Kiệt chỉ nghe lọt hai chữ đó, giống như điên gõ cửa phòng sinh"Mở cửa cho tôi, tôi muốn đi vào!”
Anh muốn đi vào cùng với bảo bối của anh.
"Đại ca, bình tĩnh một chút!”
"Đại ca, anh không thể đi vào, sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ!”
Tử Mặc và Trương Thiên mỗi người lôi một cánh tay, nhấn anh ở trên tường.
Đầu Ngải Tuyết đầy mồ hôi ướt đẫm cả trán, thực sự là một chút hơi sức cũng không còn, ngay cả bác sĩ và hộ sĩ ở đây liên tục giúp cô, nhưng cô đành lắc đầu, hết cách, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Đột nhiên, cô nghe ngoài cửa truyền đến tiếng thét giận dữ của Kiệt càng làm cô tê tâm liệt phế, không, cô sẽ không từ bỏ, không thể –
"A –”
Ngải Tuyết trượt chân, cùng lúc đó là một tiếng kêu tràn đầy đau khổ và tiếng khóc của đứa bé truyền ra ngoài phòng sinh.
"Sinh rồi!”
"Còn một đứa, cố lên, thiếu gia ở bên ngoài đang chờ cô đấy.” Biết là thiếu gia cho cô dũng khí, bác sĩ rối rít dùng thiếu gia để khích lệ cô.
Ngải Tuyết tay cầm sàng đan, cắn chặt hàm răng, giãy giụa lên tiếng"A –”
Lại thêm một tiếng khóc của đứa bé ra đời, hộ sĩ chạy ra ngoài báo tin mừng: "Chúc mừng thiếu gia, là một đôi Long Phượng, mẹ con đều bình an.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống ghế, phải nói 10 tiếng đồng hồ mà cứ như 10 thế kỉ.
Lúc này, hộ sĩ ôm hai đứa bé được quấn trong khăn trắng đi tới cho ba đứa bé nhìn mặt mũi ra sao? Tuy nhiên, Kiệt thừa dịp phòng sinh cửa mở đã vội vàng chạy vào trong đó
"Thiếu gia! Không thể đi vào!”
Nhưng nào có tác dụng.
Ngải Tuyết cảm thấy Sống và Chết chỉ trong nháy mắt, đau quá, thật sự là không chịu nổi, lúc đó cô chỉ có thể hô thật to, cảm giác cả người như được giải thoát đi nơi nào, cảm thấy mọi điều bi thương trên thế giới lập tức biến mất.
"Bà xã –".