Ôm cổ Kiệt, mừng đến chon mặt vào ngực anh khóc òa"Ông xã, em có thể sinh em bé cho anh, Chu Bân không có gạt chúng ta.”
"Đúng, hắn không gạt chúng ta, được dịp anh sẽ hẹn hắn đến Trung Quốc cảm tạ đường hoàng, chịu không?”Chuyện tốt quá mức tưởng tượng, anh cũng nên hậu tạ hắn chính đáng.
"Ừ —"
Bao cảm xúc dâng trào giữa hai người họ, không thể phủ nhận, bọn họ thật sự là một đôi tiên đồng ngọc nữ hạnh phúc nhất vào lúc này.
Ngải Tuyết mang thai, chuyện này được truyền khắp cả Long Hổ bang, mọi người hưng phấn mau lấy lồng đèn đỏ treo trước nhà. Khắp mọi nẻo của căn cứ đều tràn ngập sự vui sướng, chúc phúc cho bọn họ.
Mộ Dung Kiệt vẫn nở nụ cười mỉ mãn không dứt trên mặt, những nhân viên cấp dưới của anh cũng được hưởng vui lây.
Ngải Tuyết mang thai, không chỉ được tăng lương, quan trọng hơn là đại ca không còn là khối băng ngàn năm, thi thoảng có làm việc sơ suất đều được đại ca bỏ qua. Điều này làm cho tâm trạng nơm nớp lo sợ bấy lâu trong họ đã tiêu tan dần.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Nhưng nội bộ lại lục đục, có người sắp bị bức đến tức chết.Toàn thân muốn xì khói, cái gì cũng cấm, cái gì cũng không được không cho. Những thứ có hại cho thai nhi dù là thức ăn hay đồ dùng đều bị vứt bỏ, triệt tiêu sạch sẽ.
Ngải Tuyết rất ấm ức, cô muốn ăn cay, một bữa không đồ cay, ăn vào nhạt như nước ốc, ngay cả cà phê Kiệt cũng cấm, thậm chí ngay cả sữa chua cũng không cho uống..., mỗi ngày đều bị ép uống sữa bò có người đem tới phục vụ, nhìn cô uống hết mới chịu rời đi.
Không chỉ ăn uống mà tự do của cô cũng bị hạn chế, cô thật vất vả mới được đi học lại giờ phải gãy gánh giữa đường, mỗi ngày ở nhà không phải ăn chính là ngủ, buồn đến mốc meo luôn rồi.
May mắn là Lãnh Băng dẫn mình về nhà Trương Thiên thăm bảo bối của cô ta,tạm có thể cho là giải sầu sau mấy ngày giam lỏng.
"Dì Tuyết, ăn đi!" Trong miệng Trương Minh Húc đang tách quả thầu dầu (quả tựa tựa như chôm chôm của nước mình), từ trong miệng lấy ra một hạt như hạt đậu đưa cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết mỉm cười"Cám ơn Minh Húc, dì không đói, Minh Húc, con nghĩ em bé trong bụng dì là con trai hay con gái?”
Minh Húc thấy Ngải Tuyết không dùng, ‘bẹp…’ một hớp lại thả vào miệng của mình, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ba con nói, nhất định phải sinh một đứa con gái, đến lúc đó làm vợ con.”
Ngải Tuyết hiện vài vạch đen trên trán, chủ ý này chắc là của Trương Thiên –
Buổi chiều, Ngải Tuyết ngủ một giấc ngon lành, chỉ thấy Kiệt nằm ở bên cạnh mình, bàn tay theo thói quen đặt lên đôi quả đào của cô, chỉ cần cô cử động nhẹ một tí là Kiệt thức tỉnh.
"Bảo bối, có mệt không, hôm nay em không uống sữa ngoan thì phải?” Kiệt quy định, mỗi sáng, Ngải Tuyết phải uống một ly sữa bò tươi, thế nhưng cô gái nhỏ này luôn tìm lý do lý trốn thoát việc này.