"Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”Tử Mặc dẫn đầu lấy quà sinh nhật tặng cho Ngải Tuyết.
"Là vải lụa.Không nghĩ tới Anh Tử Mặc lại có lòng như vậy, cám ơn.”
"Chị Tuyết, sinh nhật vui vẻ!” Quà của Lương Đình còn đặc biệt hơn, đó là một chiếc túi xách LV số lượng có hạn giá trị hơn sáu con số.
"Thanks. . .”
"Tôi. . .”
"Tôi. . .”
Ngải Tuyết trong tay đầy quà tặng làm cô rất vui vẻ.
"Đại ca, anh tặng quà gì cho chị dâu?"Trương Thiên cười ha hả, Ngải Tuyết cũng rất mong đợi.
Kiệt đứng lên, ôm Ngải Tuyết: "Tôi chính là quà tặng đặc biệt cho cô ấy.”
Lời anh nói khiến mọi người phải nôn hết thức ăn, sến quá đi mất, anh giống như nhà ảo thuật từ sau lưng Ngải Tuyết lấy ra hộp quà"Mở ra xem.”
Ngải Tuyết mở ra, cả kinh đến miệng không khép lại được: "Hạt ngọc trai thật, nhìn qua không phải là chế tạo.”
Bao ánh mắt đều đổ dồn lên người anh, muốn thăm hỏi nguồn gốc của món quà.
Kiệt mím môi, nhìn Ngải Tuyết mừng rỡ cũng khiến mình vui theo: "Chính anh lặn xuống biển lấy, mới có được viên ngọc trai thật này để làm quà tặng sinh nhật cho em, bà xã, em thích không?”
Mũi Ngải Tuyết ửng đỏ, cảm động rơi cả nước mắt, được không để ý có người ở đây, nhào tới trong ngực anh mà khóc: "Sau này cấm anh làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh nói đúng, quà tặng tốt nhất của em chính là anh, cho nên sau này không được mạo hiểm nữa, không cho, không cho. . .”
Không muốn anh gặp nguy hiểm, anh chính là bảo bối duy nhất của em, em hi vọng anh sống bình yên bên cạnh em.
Mọi người xung quanh sắp bị hai người họ cảm động theo, ngay cả Lãnh Băng với biệt hiệu băng giá ngàn năm cũng sắp tan chảy xúc động vì tình cảm của họ.
"Bảo bối, ước nguyện trước nến kìa!”
Khóe miệng Ngải Tuyết tươi cười, chắp tay trước ngực, từ từ nhắm mắt lại: tôi hi vọng tôi và Kiệt mãi ở bên nhau không bao giờ xa cách nhau.
"Chị dâu ước gì thế?”Tử Mặc nhíu mày, cười ha hả.
"Bảo bối của tôi ước đương nhiên phải liên quan đến tôi, bảo bối, đừng nói cho bọn họ biết, nói nhỏ với ông xã được không.”
Ngải Tuyết bĩu môi "Ai cũng không nói, nói ra sẽ không thành hiện thực, cắt bánh thôi!”
Trương Thiên càng ngồi càng khó chịu, anh cảm giác bụng đang đấu đá nhau, nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được"Đại ca, em đi rửa tay.”
Đứng dậy kẹp hai chân chạy thẳng tới nhà vệ sinh, nửa đường còn bịm cả cái mông lại.