Kỳ Hạo tắt TV, đối với Ngải Tuyết vô cùng lo lắng.
"Vi Vi, em định làm gì?”
Ngải Tuyết che miệng, mắt trừng thật to, không, sẽ không.
"Anh, đây không phải là sự thật, họ nói hưu nói vượn đúng không, anh ấy làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện này, em không tin, anh cũng đừng tin, có được không?”
Ngải Tuyết vô cùng bình tĩnh nhìn Kỳ Hạo, nhưng khóe mắt lại phản bội sự bình tĩnh ngoài mặt của cô.
"Vi Vi, anh ta”
"Anh, anh cũng thấy chính bọn họ nói bậy đúng không, ha ha, xảy ra tai nạn xe cộ nhất định không phải anh ấy, chắc chắn họ nhận lầm người, anh xem đi, khi anh ấy biết tin tức này, nhất định sẽ cho nổ banh Đài Truyền Hình. Huhu, anh ấy vốn rất bá đạo ngang ngược.” Ngải Tuyết càng nói càng khó chịu.
"Vi Vi, đừng khóc, đúng, họ nói hưu nói vượn, mặc dù anh không thích anh ta, nhưng anh ta sẽ không đoản mệnh như vậy, a, nếu không anh dẫn em đi tới đó chịu không?" Kỳ Hạo ôm cô, nhẹ nhàng an ủi cô.
Kỳ Hạo nhìn ra được, người đàn ông kia thật lòng thích Vi Vi, không chỉ vậy mà rất yêu nữa là khác, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lại phát sinh đến nông nỗi này.
Ngải Tuyết quẹt nước mắt, cúi đầu trầm tư một lúc lâu, liên tục lắc đầu.
"Em sợ!”
"Không cần sợ, chúng ta đứng ở ngoài cửa nhìn anh ta là được, nếu như không phải, chúng ta lập tức đi kiện Đài Truyền Hình đăng tin đồn bậy?”
Ngải Tuyết nhìn dưới đất, lỗ mũi chua xót, lòng đau ê ẩm, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận.
Chạy tới bệnh viện, đúng lúc đụng phải Lãnh Băng đang xách thức ăn.
"Lãnh Băng tới đây, nhất định Kiệt cũng ở chỗ nãy, huhu, làm sao bây giờ? Thật sự là anh ấy!”
"Đừng khóc, có lẽ không nghiêm trọng lắm, truyền thông chỉ thích khoa trương phóng đại sự thật, chúng ta đi vào xem sao.” Kỳ Hạo an ủi Ngải Tuyết, thật ra cảm xúc bây giờ của anh cũng rất rối rắm.
Ngải Tuyết đi theo sau, trong lòng phập phồng lo sợ, thầm cầu nguyện anh không có chuyện. Thấy Lãnh Băng đi vào phòng bệnh, Ngải Tuyết cẩn thận núp ở cửa sổ nhìn vào trong.
Khi nhìn băng gạt trắng bao quanh đầu anh, đầu óc cô như nổ tung. Nước mắt giống như đê vỡ liên tục rơi.
Trước mặt bỗng tối sầm, lập tức té xỉu.
"Vi Vi, Vi Vi!" Kỳ Hạo luống cuống tay chân, tự trách cứ mình vô số lần, sao anh có thể mang Vi Vi tới đây.
Tử Mặc và Trương Thiên nhìn nhau một cái, tông cửa đi ra, đã nhìn thấy Ngải Tuyết té xỉu trên đất.
"Cô còn có mặt mũi để tới đây?" Trương Thiên hùng hổ muốn xông lên liền bị Tử Mặc kéo lại.